Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Tư Cảnh Hàn, anh đừng quá đáng.
Có tin không anh còn dám so sánh em với Bảo Bối em liền cho anh ra đường mà ở." Hoắc Duật Hy không nén được kích động, gào lên.
Quả nhiên vì phút chốc lỡ lời này của cô mà phải hối hận vô cùng.
Đừng nghĩ Tư Cảnh Hàn không biết giận, da mặt hắn cũng mỏng lắm, hù dọa hắn nhiều quá cũng sinh ra phản tác dụng.
Bây giờ thì hắn không nói gì mà cụp mắt xuống, nằm ở đó không nhìn cô nữa.
Hoắc Duật Hy thoáng cái đã biết mình sai ở điểm nào, Tư Cảnh Hàn sợ nhất là bị cô vứt bỏ thế mà cuối cùng cô lại đem điểm nhạy cảm này ra dọa hắn.
"Tiểu Bạch..."
"Ông xã sai rồi, sau này sẽ không nói như vậy nữa." Thế mà cô còn chưa nói hết câu người đàn ông đã cắt ngang, giọng nói mang theo âm hưởng nhẹ nhàng không biết là tư vị gì.
Chỉ là hắn không nhìn cô cho nên cô càng biết đó là biểu hiện không ổn.
"Tiểu Bạch, anh nghe em nói, vừa rồi ý của em không phải là như vậy."
"Ông xã biết mà, là bà xã tức giận nên lỡ lời thôi, ông xã không trách bà xã đâu." Tư Cảnh Hàn rất hiểu chuyện nhưng đối với Hoắc Duật Hy lúc này hắn không nên như vậy, hắn quá nghiêm túc cô sẽ thấy khoảng cách giữa hai người bị kéo ra xa, hắn sẽ không lệ thuộc vào cô nữa.
"Hít..." Cô cúi người từ sau lưng ôm lấy hắn, hôn một cái thật mạnh vào gáy đối phương.
Tư Cảnh Hàn không né tránh, nhưng mà hắn cũng không để uất ức ở trong lòng: "Ông xã chỉ cảm thấy buồn thôi."
Đơn giản như vậy nói ra lòng mình nhưng Tư Cảnh Hàn luôn dư thừa khả năng để tác động đến tình cảm của đối phương.
Hắn nói như vậy càng khiến Hoắc Duật Hy đau lòng hơn, cô làm sao có thể để Tiểu Bạch của mình trở nên như vậy được, cô biết hắn đang vì lời nói vừa rồi của mình mà trở nên bất an.
Cho nên mới uất ức nhận lỗi dù rằng hắn đang nghĩ bản thân không có lỗi gì.
"Sau sẽ không có trường hợp như vậy xảy ra nữa, tin bà xã, bà xã tuyệt đối không có ý nghĩ bỏ rơi ông xã đâu." Hoắc Duật Hy dỗ dành, "Quay mặt qua đây, để em xem có khóc không?"
Tư Cảnh Hàn gạt tay cô ra, trốn tránh, vành tai đỏ ửng rất nhạy cảm, lâu sau mới nói được một câu ngắn gọn;
"Không có."
Bởi vì hắn nói không có cho nên chắc chắn là có rồi.
Hoắc Duật Hy đau lòng nhưng cũng rất buồn cười, xoa xoa trước bụng hắn.
"Đói bụng chưa, dậy ăn sáng nào."
Hình như đói thật Tư Cảnh Hàn ngồi dậy, cái áo mỏng manh trên người hắn tiện đà trượt xuống lộ ra bả vai trắng nõn nhưng cũng chi chít dấu dâu tây.
Ba cúc đầu tiên đã bị ai đó cởi mất, trên cổ và xương quai xanh cũng không ngoại lệ, cứ như bị muỗi đốt cả đêm.
Hắn quyến rũ Hoắc Duật Hy biết chứ, nhưng mà lả lơi câu dẫn thế này thì đi quá giới hạn rồi.
Một đầu bù xù với da mặt trắng mịn và đôi môi hồng hơi vẩu lên kêu ngạo đang phô bày đẳng cấp một trời một vực giữa cô và hắn mỗi lúc thức dậy.
Cô thì như có thêm một cái tổ quạ trên đầu, đôi mắt quầng thâm, khuôn mặt hốc hác và đôi mắt mịt mù vì ngủ nhiều, cả người từ trên xuống dưới như một cái bánh bao chiều.
Loại đàn ông như hắn bị cưỡng gian xong rồi thì nở rộ như một đóa hoa, còn hung thủ như cô thì y hệt tên tướng bại trận từ chiến trường trở về.
Mà quả thật là cô đã bại trận, tối qua cưỡng gian không thành, ê chề như vậy mà rồi nạn nhân còn phải chờ cô đến nỗi ngủ gật, cô vẫn chưa làm gì được hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...