Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chiếc xe Ferrari màu đen hạ cửa sổ xuống rồi lao vút trong đêm tối. Trong xe không hề mở nhạc.

Rốt cục Lâm Hi Hi cũng có chút tỉnh táo, cựa người, lễ phục màu tím mặc
trên người, phối hợp với màu sắc thanh nhã trong xe, nhìn có vẻ ôn nhu
chói mắt, nàng nhìn mặt Tần Dịch Dương khẽ nói: “Anh còn chưa trả lời,
vì sao muốn dẫn tôi đi gặp nhiều người như vậy? Lẽ nào chỉ là vì muốn
tuyên bố... Tuyên bố tôi là vợ anh sao?”

Đảo tay lái, bánh xe đảo một vòng, khóe miệng Tần Dịch Dương cũng theo
đó cong lên, thảnh thơi dựa vào ghế ngồi, thảm nhiên nói: “Có lẽ!”

Quả nhiên trước mặt mọi người có thể tuyên bố nàng là của mình, có một tia cảm thấy thỏa mãn, hắn rất hài lòng cùng thỏa mãn.

Cái gì? Lâm Hi Hi có chút run sợ, không nghĩ tới câu trả lời lại đơn giản như vậy.

“Tuyên bố này là đương nhiên và quan trọng hơn em cần một thân phận, một thân phận đủ để chống lại Nhạc Thị.” Thanh âm du dương của hắn tiếp tục vang lên, mang theo chút mê người, “Tựa như vừa rồi, đối với thân phận
của em, dù ở nơi nào cũng không có người dám đối địch, hơn nữa cho dù
đối phương dám ra tay thì em cũng không cần phải lo lắng quá nhiều mà
chống lại.”

Trong bóng tối, đôi mắt hắn tản ra ánh sáng long lanh: “Ở bên cạnh tôi, không có ai dám động thủ với em.”

Gió đêm rất lạnh, Lâm Hi Hi nhìn đường nét góc cạnh rõ ràng trên mặt hắn, có một chút mê say.

“Ở bên cạnh tôi, không có ai dám động thủ với em.” – Câu nói này có bao nhiêu động lòng người?

Trong ngực Lâm Hi Hi có một dòng ấm áp chảy qua, tại bầu không khí an tĩnh trầm mặc này để cho nàng có thể yên tĩnh một chút.


“Có thu hoạch chưa?” Tần Dịch Dương hỏi, “Về bản kế hoạch thu mua Nhạc Thị, nói một chút suy nghĩ của em xem.”

Lâm Hi Hi cẩn thận suy nghĩ một chút, bỏ qua do dự, sắp xếp lại suy nghĩ từ bản kế hoạch hắn đưa, cho tới tình hình cổ phiếu hôm nay của Nhạc
Thị, cho tới buổi tiệc tối hôm nay... Ánh mắt trong veo ngày càng tỉnh táo: “... Có”

Qua kính chiếu hậu, Tần Dịch Dương nhìn nàng một cái, trên khuôn mặt mê
man của cô gái nhỏ, ánh mắt có chút chăm chú. Tâm tình hắn mềm mại một
chút, môi kẽ mở: “Nói thử xem.”

Lâm Hi Hi từ từ mở miệng: “Thu mua Nhạc Thị, căn bản phải thăm dò được
tình hình phân bố cổ đông của họ như thế nào, còn có ai là người nắm
quyền thực sự. Thị trường chứng khoán không cần nghiên cứu nhiều cũng có thể rõ ràng, nhưng để có thể nếu khống chế thực sự, như vậy coi như là
đã khống chế phần lớn cổ phần trong công ty. Tuy là số lượng nhỏ, nhưng
cũng có thể khiến Nhạc Thị rơi vào khủng hoảng. Tiếp nữa là phần lớn cổ
phần đều nằm trong tay người nhà Nhạc gia. Trên tòa án, người gánh tội
thay Nhạc Phong rõ ràng không phải cam tâm tình nguyện, đại gia tộc cốt
nhục tình thân vốn là lạnh nhạt. Vụ kiện đó càng khiến mối quan hệ này
càng thêm rạn nứt, gần đây tình hình phát triển của Nhạc Thị cũng thực
không tốt, sở dĩ suy đoán vô căn cứ về sự bất hòa càng thêm khẳng định,
bọn họ càng thêm lo lắng đó là Nhạc Thị khó có thể quay về quỹ đạo cũ,
chính là cổ phần ném vào đầu tư khó nắm chắc khả năng thu hồi, chúng ta
có thể lợi dụng cơ hội này để ra tay.”

Không khí an tĩnh trong xe, Tần Dịch Dương lẳng lặng nghe nàng phân tích, khóe miệng vô thức mà cong lên.

Lâm Hi Hi có chút bừng tỉnh sau suy nghĩ của mình, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi hắn: “Tôi nói đúng không?”

Tần Dịch Dương một tay nắm chặt tay lái, tay kia vươn qua nhẹ nhàng vuốt cằm nàng, thấp giọng nói: “Đúng.”

Nhiệt độ ấm áp bao vây lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, Lâm Hi Hi khẽ
run lên, lông mi cánh bướm đảo qua chỗ ngồi cùng bàn tay của hắn, mặt
hơi hồng, an tĩnh ngồi về vị trí.

“Dựa theo những phân tích của em từng bước mà ra tay, cái gì cũng không
cần lo lắng.” Tần Dịch Dương nhẹ nhàng nói, nhìn quang cảnh ngoài cửa
sổ, khoảng cách tới nhà trọ ngày càng gần vì thế hắn hỏi lại nàng cho
thêm chắc chắn: “Muốn đánh từ điểm này sao?”

Lâm Hi Hi trầm ngâm một lúc rồi gật đầu.

“Thời gian qua mọi công việc trong công ty đều do Kiều Nhan giúp hắn để
ý, nhất là một số thủ đoạn mua bán mờ ám của họ, còn có nguồn vốn liên
tục rót vào thị trường, đều cần che dấu và tiêu hủy chứng cớ, đơn giản
mà nói, chúng ta nắm được những chứng cứ này sẽ có thể khống chế Kiều
Nhan, tôi có khả năng thăm dò mọi động thái của công ty bọn họ mà không
kinh động tới Nhạc Phong.”


Nói xong câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu đã tràn đầy tự tin.

Xe từ từ dừng lại, bốn phía một mảnh đen tối, Tần Dịch Dương bật đèn trong xe.

Lúc này Lâm Hi Hi mới nhìn ánh mắt hắn, ánh mắt thâm thúy chưa bao giờ ôn nhu như vậy, chỉ là cũng không nhìn nàng.

“Thật không?” Tiếng nói trầm thấp, tràn đầy sự sủng nịnh, “Em có biện pháp?”

Lâm Hi Hi thoáng đỏ mặt, nhẹ nhàng “Ưm” một tiếng theo động tác của hắn cởi dây an toàn ra, xuống xe.

Hắn vẫn ưu nhã đẹp mắt như trước, khóa cửa xe, tự dưng ôm chầm thắt lưng của nàng.

Như vậy thực như người yêu đưa nhau trở về, ngực có chút hưng phấn cùng vui vẻ.

Trong thang máy, Tần Dịch Dương áp thân thể của nàng vào thành thang máy, hơi thở nóng rực phun thẳng trên đầu nàng.

“Đã nắm chắc, chuyện này giao cho em đi làm, về tin tức thu mua Nhạc Thị tôi sẽ từ từ tung ra.”

Tần Dịch Dương ngừng một chút, “Lấy danh nghĩa của em.”

Lâm Hi Hi không khỏi chấn động, trợn to ánh mắt trong veo nhìn hắn.

“Lấy... danh nghĩa của tôi?” Nàng có chút khó tin.

Mặt Tần Dịch Dương không chút biến sắc, thở hắt ra, nàng nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi: “Thế nhưng, vì sao?”

Người đàn ông cao ngất rất hưởng thụ cảm giác này, tất cả lực chú ý của nàng, thực sự chưa từng thoát khỏi tầm mắt hắn.

“Mục đích của em là muốn tôi giúp em trả thù, em ngốc thật, chính là
theo ý muốn chính em ra tay, đạt được kết quả, không phải sao?”

Ý nghĩ sâu xa trong mắt hắn khiến người ta khó hiểu, nhìn nàng, nàng tự dưng thấy mình thật ngốc nghếch.


Lâm Hi Hi từ từ lý giải, rút cục cũng lĩnh ngộ được ý tứ của hắn.

Nàng xác thực muốn đích thân làm việc này, bởi vì nàng đã thất bại thê
thảm, đồng thời bị đẩy ngã đã rất lâu rồi, đau đớn cùng không can lòng,
cho nên, không phải hắn chỉ đơn giản giúp nàng trả thù, mà cho nàng một lực lượng để chống đỡ, để chính nàng có thể đi làm, một cỗ cảm động
khác thường trong lòng nhộn nhạo, nàng đón nhận ánh mắt hắn nói: “Tôi
muốn tự mình làm.”

Tần Dịch Dương nhìn nàng, ánh mắt khẽ động đậy.

Lúc này cửa thang máy mở ra, một tia vui sướng trong mắt hắn chợt mất
đi, trở về vẻ bình tĩnh nguyên bản, bước ra khỏi thang máy hướng về phía cửa phòng, một mạch dặn nàng phải nghỉ ngơi thật tốt. Lâm Hi Hi nhẹ
giọng đáp lại, có một chút bừng tỉnh.

Thứ nhất hắn cũng không yêu cầu nàng qua đêm trong phòng của hắn.

Hắn từng nói qua, đợi cho nàng chuẩn bị thật tốt, chứ không ép buộc.

Cửa phòng mình ngay trước mắt, trong lòng Lâm Hi Hi nghĩ ngợi một chút,
kề cà không mở cửa, Tần dịch Dương đứng sát phía sau nàng, tiếng nói du
dương: “Lại quên mang chìa khóa sao?”

Mặt Lâm Hi Hi đỏ lên, biết hắn đang trêu chọc mình.

Nhưng mà động tác tiếp theo của nàng khiến Tần Dịch Dương có chút cứng
dờ, bởi vì cô gái nhỏ trong lòng do dự xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng hắn, thân thể tinh tế khẽ nhích lại nhón chân hôn một cái trên mặt hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận