Vài ngày sau, Tư Kỳ ra viện, như đã hứa với Mục Duật cô phải ở bên hắn nên cô được hắn đưa về biệt tự Mục Gia, gặp lại những gương mặt quen thuộc nhưng không thân thiết.
Lần này, họ đều có cái nhìn khác với Tư Kỳ.
Dù có không cam tâm thì Mục Duật là người có địa vị lớn nhất, là hắn quyết định việc biểu cảm của họ.
Mà Tư Kỳ bây giờ không phải người phụ nữ thấp kém mang thai hộ nữa, cô đứng đây với cương vị ngang với phu nhân tương lai của bọn họ.
Mục Duật là chủ nhân căn nhà nhưng đứng trước mặt Tư Kỳ hôm nay lại không thể giấu đi sự hồi hộp.
Có lẽ hắn xem thời khắc này như một buổi ra mắt chính thức cô vợ nhỏ của mình với mọi người.
Không những thế còn có sự chứng kiến của cô con gái rượu.
Tư Kỳ được sắp xếp cho một căn phòng rộng rãi với thiết kế đơn giản, dễ chịu phù hợp với yêu cầu trước đó của cô.
Trong căn phòng màu sắc xanh nhạt bỗng một vật màu hồng nhạt thu hút sự chú ý của cô.
Tiến lại gần chiếc tủ đầu giường, cô cầm lên quyển nhật ký mà cô đã viết rất lâu trước kia.
“Cũng bốn năm rồi anh đã có một thói quen khi rảnh lại lấy ra đọc nó.
Đến Y Nhi cũng biết hết nội dung bên trong.
Con bé cũng rất thích những gì em viết.”
Cô nhìn vào cuốn nhật ký và bắt đầu hoài niệm lại.
Thì ra không phải là trùng hợp mà hắn thích khinh khí cầu, mà là hắn thật sự muốn lấy lòng cô nên mới bày ra trò đó.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì khi đấy ước mơ của cô quá trẻ con, cuốn nhật ký màu hồng này đâu phải là thứ mặc một cô gái 26 tuổi như cô tự hào.
Đã vậy nội dung trong này đều bị hắn đọc sạch sẽ.
Nếu cho cô một điều ước ngay bây giờ thì điều cô muốn chính là có một cái hố để nhảy xuống.
“Phì… mặt em tự nhiên đỏ thế?”
“Anh cười em?”
“Không… có…”
Khuôn mặt nhịn cười của hắn càng làm cho người ta tức chết.
Tại sao cô xấu hổ hắn biết hết, bên trong quyển nhật ký có vài đoạn nói đến hắn, cô khi đó đều dùng những từ xấu xa nhất để miêu tả hắn.
Nhưng vì muốn xây dựng hình tượng tốt đẹp với Cẩn Y nên hắn đã bỏ qua những đoạn đó.
Nhưng hắn tự hứa rằng, khi Cẩn Y đủ lớn, hắn sẽ nhận tội lỗi của mình trước mặt con bé vì dù sao khi Tư Kỳ mang thai nó, hắn đã làm một người cha tồi.
Sau khi xuống dùng bữa cùng Mục Gia, Tư Kỳ có nói chuyện với Cẩn Y hòng thuyết phục con bé nhận cô là mẹ.
Nhưng tính cố chấp thừa hưởng từ cô khiến con bé mãi chỉ gọi cô là Kỳ Kỳ.
Điều đó khiến cô và Mục Duật đau đầu.
Khoảng giữa đêm, Tư Kỳ bị tiếng động ngoài cửa đánh thức.
Vốn đã khó ngủ nên cô rất tức giận vì tiếng động đó, muốn tìm hiểu cho bằng được.
Kết quả khi mở cửa, Mục Duật đã lao tới đẩy cô xuống giường mà hôn ngấu nghiến.
Tư Kỳ vô lực phản kháng, dùng tay đánh thùm thụp vào lưng hắn.
Một lúc sau, hắn mới không tình nguyên mà buông tha cánh môi đã bị hắn dày vò đến tấy cả lên.
“Ai cho anh xông vào đây?”
“Đây là nhà anh mà.”
Cô nghiêm giọng:
“Nhưng cũng không thể!”
Thấy thế, hắn cũng không ép cô, chỉ vùi đầu vào hõm cổ thơm tho của cô khiến cô mủi lòng, cô nhẹ giọng:
“Ngày mai anh phải đi làm, tối nay không nên làm việc quá sức.”
Ở trong hõm cổ của cô hắn “ừm” lên một tiếng, âm thanh khàn khàn kéo dài mê muội.
Hắn nghe lời như thế làm tâm tình của cô cũng tốt lên, đưa những ngón tay thon nhỏ sờ mái tóc mềm của hắn nhưng không may lại làm hắn nổi phản ứng.
“Một lần thôi nhé?”
Chưa đợi cô trả lời hắn đã nhanh chóng hành động.
Mọi sự va chạm hôm nay của hắn rất dịu dàng, khiến Tư Kỳ cũng khao khát cơ thể của hắn.
Không lâu sau đó là tiếng thở dốc cùng âm thanh va chạm kịch liệt giữa hai cơ thể đồng điệu.
Họ dường như bị khoái cảm làm quên mất một điều, cửa phòng chưa đóng!
Không may, tiếng nỉ non của cô gái đã lọt vào đôi tai nhạy cảm của trẻ thơ.
“Papa lại làm Kỳ Kỳ khóc nữa à?”
Giọng nói líu lo pha chút bất lực của Cẩn Y khi nhìn vào cảnh tượng trước mắt.
Papa của cô bé lại đang đè lên người mami dưới tấm chăn.
“Người papa lớn như vậy tại sao lại đè lên Kỳ Kỳ? Papa là người xấu sao?”
Tư Kỳ chỉ biết túc trong chăn không nói được lời nào, lỡ như cô bé thấy giọng cô bị khàn đi lại lo lắng tiến thêm vài bước thì phận làm cha làm mẹ của hai người coi như thất bại.
“Y Nhi mau về ngủ đi, papa chỉ đang xem người Kỳ Kỳ còn nóng không thôi.
Con cũng biết mami vừa xuất viện mà.”
Cô bé nghi ngờ nhìn hắn rồi nhìn vào cơ thể dưới thân hắn.
“Kỳ Kỳ, cô nói xem có phải papa con nói thật không? Nếu papa bắt nạt cô thì cứ nói với con, con sẽ không nói chuyện với papa nữa.”
Thân thể nhỏ bé đỏ ửng dưới thân hắn ra sức lắc đầu.
Lúc này cô bé mới yên tâm quay về phòng, khi đi được vài bước thì nhớ một chuyện cần nói nên đã quay lại, điều đó khiến hai cơ thể vừa thở phào nhẹ nhõm lại trở nên căng cứng.
“Papa à, đi ngủ sớm đi, ngày mai là 21 papa phải đưa con đi khám sức khỏe đó, lần trước đã hứa rồi.”
“Rồi rồi, con mau ngủ đi.
Con gái mà ngủ muộn thì quầng thâm mắt sẽ xuất hiện, lúc đó Y Nhi sẽ là một con gấu trúc xấu xí.”
Đuổi được vị khách kia, Mục Duật cứ tưởng sẽ thuận lợi mà làm việc nốt thế mà khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tư Kỳ, hắn hốt hoảng:
“Kỳ Kỳ, em làm sao vậy? Nói anh nghe.”
Trong đầu cô hiện lên những con số 21 tròn trĩnh.
21, 21 vậy là đã muộn hai tuần.
“Kỳ Kỳ…”
Cô rưng rưng nhìn hắn:
“Muộn… hai tuần rồi.”
“Cái gì muộn cơ?”
“Bà dì.”
Hôm sau tại bệnh viện, cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, Mục Duật bỗng như một đứa trẻ ôm cô lên quay vòng vòng.
“Kỳ Kỳ, em làm tốt lắm.
Anh sắp có thêm một đứa con rồi, Y Nhi sắp thêm một đứa em rồi hahaha.”
Nhưng Tư Kỳ thì hoàn toàn không vui, cô chưa có ý định kết hôn với hắn.
Vậy mà bây giờ lại có thai, hắn đã dùng nó để khiến cô kết hôn với hắn.
Cuộc sống tự do của Mộc Tư Kỳ đến đây đã chấm dứt!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...