Tổng Tài Tàn Khốc Ngược Đãi Tình Nhân


Tư Kỳ rũ mắt xuống, không muốn nhìn Mục Duật.
“Muộn rồi, em phải mang mẹ về chung cư, anh ở đây nếu có chuyện gì thì gọi cho em.”
Nói xong Mộc Đình Phong dìu mẹ ra ngoài.
Rõ ràng là người nhà của cô, tại sao lại để cô với người ngoài như thế?
“Vừa tỉnh lại, có muốn ăn chút gì không?”
Tư Kỳ lắc đầu, nhìn sang hướng khác.

Hôn mê hai ngày mà vẫn không đói là vì cô được truyền dịch dinh dưỡng vào người.
Mục Duật chậm rãi đặt Cẩn Y xuống giường, thở dài một hơi rồi nói:
“Hai ngày nay con bé rất lo lắng cho em.”
Tư Kỳ nghe được lời này lập tức nhìn qua Cẩn Y nhưng con bé lại quay đi, úp mặt vào người Mục Duật.
“Y Nhi con… vẫn còn giận mami sao?”
Cẩn Y không trả lời.
Tư Kỳ cười xót, bỗng đổ người về phía Cẩn Y, ôm con bé vào lòng:
“Nghe con lo lắng cho mami, mami đủ hạnh phúc rồi.

Y Nhi à, mami nhớ con lắm, thật sự rất nhớ.”
Con bé không chống cự, cũng không ôm lại cô.

Để tha thứ cho cô vẫn còn rất khó.

“Em không nhớ anh hửm?”
“Kh… à có một chút.”
Câu trả lời không hoàn toàn nằm trong dự định của Mục Duật nên khuôn mặt của hắn trở nên khó coi.
“Y Nhi, muộn rồi con ra ngoài để bảo mẫu đưa con về đi.”
“Vâng papa.”
Cẩn Y tự giác xuống giường, cứng nhắc đi về phía cửa một lần cũng không quay đầu lại.
“Anh định kéo con bé ra xa em đấy à?”
Hắn nhướng mày, tự nhiên như không mà ngồi bên cạnh cô:
“Không có, hoàn toàn không.

Chỉ là…”
Cô nghiêng đầu nhìn hắn, tại sao lại dài dòng thế nhỉ? Trước đây hắn có như vậy ư?
“Chỉ là dạo này hai ta khá xa cách, anh là muốn kéo gần khoảng cách.”
“Nhảm nhí.”
Hắn đột nhiên lao tới hôn cô một cái chụt rồi đè cô xuống dưới thân.
“Như thế à này con nhảm nhí không, hửm?”
“Aaa Duật, thật em ra… ưm…”
Tuy là phòng VIP nhưng hiệu quả cách âm cũng không được tốt lắm, làm cho tiếng hét vừa rồi của Tư Kỳ lọt vào tai của Cẩn Y khi con bé vừa đi theo bảo mẫu được vài bước.

Vừa nghe, con bé đã nhận ra đó là âm thanh của cô liền vùng vằng chạy về phòng bệnh đó, mở toang cửa ra:
“Kỳ Kỳ, cô có sao không?”
Khi nhìn kĩ, con bé hỏi lại:
“Papa đang bắt nạt Kỳ Kỳ sao? Papa như thế là không được, Kỳ Kỳ là phụ nữ, papa đè lên người cô ấy như thế cô ấy sẽ vì sức nặng của papa mà nghẹt thở chết đó.”
Tư Kỳ ở dưới thân hắn mắt sáng lên, tha thiết nhìn dáng vẻ lo lắng của Cẩn Y rồi bật cười, trêu chọc:
“Thấy chưa Mục Duật, anh nặng như heo ý, đừng có mà đè em nữa.”
Cẩn Y nghe được gật gật đầu:
“Papa mau xuống đi, gọi y tá vào chăm sóc cho Kỳ Kỳ, con không yên tâm về papa đâu.”
Mục Duật đen mặt, rời bỏ hương thơm trên cơ thể Tư Kỳ.

Dù sao hắn cũng không thể để tâm hồn trẻ thơ của con hắn bị hắn vấy bẩn.
“Bảo mẫu, mau đưa Y Nhi về nhà.”
“V… vâng tôi biết rồi.”
Cẩn Y không tình nguyện bị bế đi, khi đi khỏi không quên nhắc nhở:
“Kỳ Kỳ bị bệnh, papa đừng có mà làm càn.”
Cửa phòng bệnh đóng lại.


Hắn thề ngày mai sẽ tìm hỏi bằng được viện trưởng của bệnh viện này là ai rồi sẽ hỏi tội về việc chất lượng phòng VIP còn không bằng phòng ngủ của hắn như thế.
Tư Kỳ ngồi một góc bụm miệng cười, xem ra hắn là người cha tốt, không giở trò đê tiện trước mặt con gái.
“Hừ, tha cho em hôm nay.

Khi nào khỏe lại, em chết với anh.”
Cô càng cười lớn hơn:
“Để xem, em có Y Nhi làm lá chắn đấy.”
“Đến lúc đó Y Nhi cũng không cứu được.”
Hắn quả quyết như thế.
Ngày hôm sau, Tư Kỳ cũng không ngờ tới có một ngày lão thái thái Mục Gia lại đến đấy thăm cô.

Bà ta đã xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, màu tóc đã trở nên bạc phơ, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp lão và nghiêm khắc.
Tư Kỳ vẫn còn ám ảnh nên trước mặt bà ta cô không thể bình tĩnh nổi.

Nhưng lão thái thái không phải đến đây để nạt nộ, ép uổng gì cô, bà ta từ đầu đến cuối vẫn khống dám nhìn vào ánh mắt đó của cô:
“Ta… trước đây… mọi thứ đều là do quá khứ ta ham hư vinh nên đã làm ra những chuyện có lỗi.

Cũng đã đến tuổi gần đất xa trời, điều ta cảm thấy có lỗi nhất chính là ép uổng cha của Mục Duật, thứ hai chính là cô.”
Tư Kỳ nhíu mày, bà ta đến đây muốn nhận lỗi ư?
“Ý của bà là gì?”
Lão thái thái đưa một tờ giấy lên trước mặt cô, đó là tờ bệnh án của bà ta.

Bà ta đang bị ung thư giai đoạn cuối, mới đến gần đây bà ta mới biết, đã tìm bác sĩ giỏi nhất thế giới nhưng cũng vô lực.


Có lẽ đó là báo ứng kiếp này của bà ta.
Càng có tuổi, bà ta lại càng ám ảnh về những ngày tháng xưa đó.

Trước Mục Duật là cha của hắn, là con trai ruột của bà ta.

Bà ta tham lam, đặt nhiều kì vọng vào con trai bà nên đã quản lý nghiêm ngặt, cấm cản mọi sự tự do vốn có của ông ấy.

Cho đến một ngày vì lẽ đó, ông ấy đã tự kết liễu sinh mạng của mình tại nhà kho, nơi ông ấy bị nhốt để tự kiểm điểm.

Một người đàn ông  bị quản quá mức sinh ra một loại phản kháng, loại phản kháng này bộc phát nhiều lần rồi nhanh chóng bị dập tắt, tích tụ đến cuối cùng sinh ra hậu quả nghiêm trọng.
Bà ta nhớ khi ấy, bà ta không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Đến đời cháu bà, Mục Duật, bà lại đặt kỳ vọng lên người hắn, ép uổng hắn nhiều thứ.
Và bây giờ, hàng đêm bà nhớ lại liền rơi nước mắt gấp hàng vạn lần khi trước.
“Ta đến đây chỉ muốn xin lỗi cô.

Sau cùng mong cô có thể an tâm đến bên Mục Duật nhà ta.

Đó là điều cuối cùng mà ta có thể làm cho nó.”
“Đó là quyết định của tôi, tôi cũng không muốn gặp bà, mong bà về cho.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận