Đường tới sân bay hôm nay tại sao lại đông tới như vậy? Giống như cả thành phố đổ dồn ra sân bay để tháo chạy.
Chiếc xe taxi lọt thỏm giữ dòng xe tắc nghẹt như kiến, không tiến được, cũng không lùi được.
Ni Ni nhìn đồng hồ trên xe, trong lòng nóng như nước đang đun sôi.
Cô nhìn dòng người đen đặc phía trước không biết tắc đến bao giờ, tiếng còi xe inh tai nhức óc dội ầm ầm vào cửa kính xe.
Cô hướng về phía bác tài, nóng ruột hỏi.
_ Chú ơi!Còn bao lâu nữa thì tới?
_ Qua đoạn đường tắc này khoảng 300m nữa là tới! Tiểu thư à! Cô không thể sốt ruột được, giờ đường tắc như vậy tôi cũng hết cách!
Người tài xế phân bua với Ni Ni.
Cô cắn môi, bất lực nói.
_ Nhưng mà....chuyến bay sắp khởi hành rồi!
Đôi mắt khẩn thiết nhìn dòng xe không biết tới bao giờ mới thoát.
Ni Ni giống như Quan Vũ mắc kẹt ở Kinh Châu, tiến không được mà thoái cũng không thể, đành ngậm ngùi để mất thành như thế nào sao?
Không được!
_ Bác tài! Đường ra sân bay có phải là cứ đi thẳng hết đoạn này, rồi đi tiếp 300m nữa là tới đúng không?
_ Đúng rồi tiểu thư! Bình thường đi xe 20 phút là tới nơi! Nhưng mà giờ tắc như thế này thì không biết phải đợi đến bao giờ?
_ Bác tài! Tôi gửi tiền xe!
Ni Ni nhét hai tờ tiền đỏ rực vào tay người tài xế.
Người kia ớ ra nhìn cô ôm đồm một phong bì mở cửa xe nhảy thẳng xuống đường.
Nắng gắt và nóng! Mùa đông rồi mà trời còn nóng như vậy! Ni Ni chảy mồ hôi đầm đìa, một phần cũng vì lượng nhiệt tỏa ra từ những chiếc xe đỗ kín dọc đường.
Tiếng còi xe vang lên huyên náo.
Ni Ni ôm chặt tập giấy tờ quan trọng vào ngực, men theo lối hẹp phía cạnh đương và bắt đầu hộc tốc chạy.
Gió nóng thổi vào mái tóc buộc lòa xòa của cô.
Ni Ni vừa chạy vừa luôn miệng hét lên: “ Xin lỗi! Xin nhường đường! Làm ơn cho qua! ”.
Len lách giữa dòng người chật ních và dòng xe cộ ken đặc, mà bước chân của cô lại không dám chậm chễ phút nào.
Đột ngột một cơn gió thổi mạnh qua, khiến cho sợi ruy băng buộc tóc của cô tuột xuống khỏi mái tóc mềm mại.
Mái tóc cô xõa tung trong gió, rất đẹp mắt.
Gương mặt vì vận động mảnh ửng hồng lên, đôi môi như cánh hoa đào mở ra hít thở.
Ni Ni cắm đầu chạy, chạy liền một mạch, tim trong lồng ngực cũng muốn đập bing bing loạn xạ cả lên.
Đến khi cô nhìn thấy cửa soát vé của sân bay xa xa trước mắt, bước chân của cô lại càng guồng nhanh hơn.
Lách len qua dòng xe cô, Ni Ni chạy bán sống bán chết vào trong sân bay.
Hơi lạnh lập tức phả vào cơ thể khiến cô suýt chút nữa ngất xỉu vì sốc nhiệt.
Mồ hôi toát đầm đìa trên lưng và trên trán khiến Ni Ni lạnh buốt.
Cánh tay vẫn ôm chặt lấy tập phong bì, cô hoảng loạn nhìn quanh.
Sân bay kẹt cứng người di chuyển, người nào cũng tay xách nách mang lỉnh kỉnh các loại vali túi xách đồ đạc.
Người châu Á có người châu Âu có....nhưng Ni Ni hoàn toàn không thể nhìn ra được bóng lưng cùng khí chất khảng khái đặc biệt ấy trong đám đông trước mặt.
Cô chạy vội về phái bảng điện tử, đôi măt bắt đầu điên cuồng tìm kiếm các ch uyển bay đến Italia trong chiều nay.
Bảng điện tử sáng lóa nhấp nháy xanh đỏ, Ni Ni thở dồn dập, căng mắt ra tìm kiếm.
Đây rồi!
Chuyến bay duy nhất đi Italia xuất phát vào lúc 4h30.
Tức là cô còn khoảng hơn 15 phút nữa để đến nơi!
“ Thời gian vẫn còn! Thời gian vẫn còn! ”
Ni Ni tự nhủ trong lòng mình, cô nhìn quầy checkin của chuyến bay.
Nó là quầy số 16, ở trên tầng 2.
_ Xin tránh đường! Xin làm phiền!
Ni Ni hét lên khi đôi chân cô hộc tốc chạy.
Mọi người hiếu kì dạt ra khi nhìn thấy một cô bé rất xinh, mái tóc xõa tung mềm mại theo bước chân cô mải miết chạy trên cầu thang máy.
Ni Ni cuống quýt với đầu óc quay mòng mòng đứng giữa sân bay rộng lớn như mê cung.
Cô nhìn những con số phát sáng trên bảng điều khiển....
14!
15!
16!
_ 16!
Ni Ni giống như người chết đuối nhìn thấy phao.
Nhưng quầy số 16 đã vắng người từ khi nào, đèn tín hiệu trên quầy check-in cũng tắt từ bao giờ, cũng không còn dòng người xếp hàng nữa.
Ni Ni sợ hãi nhìn về phía cửa hải quan....đám đông chen chân lố nhố không thể phân định...
Nhưng lúc này, cô bất chợt nhìn thấy một bóng lưng cao lớn và mạnh mẽ, trong một chiếc áo choàng màu be nhạt, khí chất điềm tĩnh và mạnh mẽ quá quen thuộc khiến Ni Ni nghẹn lên.
Kính Hàm đứng cạnh quầy hải quan, đang cởi kẹp cà vạt kim loại và tháo bỏ găng tay của mình, gương mặt vẫn điển trai và thu hút như thế, nhưng phảng phất nét u buồn tĩnh lặng, giống như một mặt băng phẳng lặng, nhưng trong lòng sâu lại cuộn sóng.
_ Kính....KÍNH H....!
“ Xin hành khách chuyến BJSA3454 đi Italia xin chú ý! Giờ khởi hành là lúc 4h30! Chúc quý khách thượng lộ bình an! ”
Ni Ni đứng chết trên tại chỗ, thanh âm bộc phát bật lên.....nhưng thanh âm chưa kịp phát ra đã bị tiếng loa phát thanh trong sân bay át mất.
Giọng nói của Ni Ni lọt thỏm giữa hàng ngàn tiếng ồn ã chói tai.
Cô trơ mắt nhìn Kính Hàm đặt khay đồ của mình lên băng chuyền và bước vào trong khu hải quan.
_ HÀM!!!
Ni Ni dùng hết sức bình sinh hét lên, đôi chân vừa muốn chạy đột ngột từ phía sau lưng lại bị một ai đó xô vào.
Cô mất đà ngã xuống dưới sàn sân bay, tập tài liệu trong tay văng ra xa.
Mọi người hiếu kì ồ lên xì xào.
Đầu gối và khủy tay đập xuống đất khiến cô đau nhói lên.
Ni Ni nghiến chặt răng, mặc kệ cơn đau dội lên từ cơ thể, đôi mắt cô vội vàng hướng về phía cửa hải quan tìm kiếm....nhưng bóng dáng cao lớn ấy đã không còn nữa!
Kính Hàm....đã đi qua cửa hải quan!
_ Không....Hàm....
Thanh âm thổn thức nghẹn lên.
Ni Ni đau đớn nghẹn khóc.
Hình như bên tai cô còn vang lên tiếng hỏi thăm của người vừa va phải cô, anh ta hỏi điều gì đó về việc cô có đau không? Dường như anh ta đã hiểu lầm việc cô òa khóc là vì cô ngã đau quá.
Vậy là không kịp!
Cuối cùng...vẫn là không kịp!
Ni Ni khóc rất thương tâm! Trong lòng oán giận bản thân cô vô cùng! Cô cũng không thể trách móc ai được! Cô đã có riêng anh trong vòng hơn một năm, nhưng cô không biết trân trọng! Giờ cô muốn dùng mười lăm phút ít ỏi này để thay đổi số phận ư? Làm sao có thể?
Mà chắc gì nếu như cô đến kịp, Kính Hàm đã tha thứ cho cô?
Khi trái tim của anh đã bị tổn thương lớn tới mức khiến anh quyết định bỏ đi, thì đôi ba phút gặp nhau cũng có thể làm gì? Khi mà anh còn tưởng cô đang hẹn hò cùng với người khác nữa!
Ni Ni sụt sịt bò dậy, trái tim cô hụt hẫng và tan nát.
Cô lau nước mắt bằng gấu tay áo của mình, cảm thấy trong lòng hụt hẫng và đau đớn như dao cắt, giờ cô mới thấy vết va đập trên sàn nhà đau tới mức nào, đau đến mức không muốn đứng dậy nữa!
Ni Ni vẫn sụt sùi khóc, mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao như muốn gọi an ninh sân bay thì cô lập cập đứng dậy.
Đột nhiên lúc này, bên cạnh cô chìa tới một chiếc khăn tay trắng tinh.
Ni Ni không ngước lên, cô lấy ống tay tự quệt đi dòng nước mắt trên đôi mắt sưng bụp của mình, lí nhí khẽ nói.
_ Không cần đâu ạ! Cám ơn!
Nhưng chiếc khăn tay dường như không muốn rụt lại.
Ni Ni sụt sịt cố hít vào bằng chiếc mũi tắc nghẹn.
Đôi môi anh đào hé mở hớp lấy không khí....đột nhiên một trận hương hổ phách ấm áp tràn vào lồng ngực, khiến trái tim cô ngừng khựng lại.
Người ta thưởng ví von nhịp tim của những cô gái khi đứng trước người mình thích, hoặc là sẽ như chú thỏ hoạt bát, hoặc là sẽ như chú rùa lầm lì.
Nếu đúng như vậy, thì " chú rùa " của Ni Ni chắc phải cỡ rùa cụ kị hoặc rùa ông cố!
Cô ngước vội lên, ánh mắt cay xè trước một vùng sáng chói mắt.
Người đàn ông đứng bên cạnh cô cao lớn mạnh mẽ, đôi mắt sâu thẳm nghiêm khắc, đôi môi đẹp đẽ mím khẽ lại, trong tay là tập phong bì cô vừa đánh rơi, bàn tay còn lại đang cầm một chiếc khăn trắng đưa cho cô.
Bóng hình dường như Ni Ni không còn có thể nhìn thấy nữa giờ lù lù xuất hiện bên cạnh, gần đến mức cô co thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Ni Ni không dám tin vào ánh mắt đầm ấm sâu thẳm ấy nữa.
Cô ngồi bệt dưới sàn sân bay, giống như một bức tượng thiên thần.
Ngón tay của Ni Ni run run vươn tới, khẽ chạm lấy ống quần của Kính Hàm.
Cô sợ rằng cô nhớ anh quá đến hoa mắt, lỡ nhìn nhầm anh.
Ngón tay khẽ giật giật lớp vải mềm mại, cảm giác nham nhám chân thực cho cô biết rằng đây không phải là một giấc mơ.
Ni Ni giống như kẻ khát thấy ốc đảo nơi sa mạc, đứng vội dậy, vòng tay lập tức gắt gao ôm chặt lấy cổ Kính Hàm và oà khóc.
Cảnh tượng vừa ngọt ngào vừa lãng mạn hay thường xảy ra trong những câu chuyện ngôn tình.
Chàng trai phải đi xa, còn cô gái thì ở lại.
Họ chia tay nhau bịn rịn trong một buổi chiều trên sân ga, trong nước mắt, và trong cả những nụ hôn.
_ Hàm! Có phải thật là anh không?
Ni Ni như dây thường xuân gắt gao bám lấy áo Kính Hàm, gương mặt vùi sâu vào hõm cổ anh.
Làn da anh ấm áp và thơm ngát....Nghẹn ngào hỏi.
Kính Hàm gật đầu, bàn tay âu yếm vuốt ve mái tóc cô.
Ni Ni tóm lấy cổ áo anh, kéo thấp xuống.
Ánh mắt trong vắt của cô hướng về phía anh, thanh âm run run vang lên.
_ Nếu thật sự là anh...thì hôn em đi!
Đôi mắt trầm ấm của Kính Hàm thoáng chút kinh ngạc.
gương mặt điển trai của anh ửng đỏ lên ngạc nhiên.
Thanh âm trầm thấp vang lên có chút do dự.
_ Ni Ni.....cái này....
Nhưng câu nói của Kính Hàm chưa kịp thoát ra khỏi môi, thì đã bị một đôi môi mềm mại chặn đứng.
Hương thiếu nữ thơm ngát khiến đầu Kính Hàm váng vất.
Cảm giác ngọt ngào như tê dại trên đầu môi chân thực đến mức khiến người ta lại hồ nghi.
Ni Ni níu áo ánh rõ cứng, và đôi môi mềm mại ấy gắt gao giữ môi anh.
Dòng người xung quang ồ lên cảm thán, những chiếc điện thoại xung quanh giơ lên để chụp lại khoảng khắc quá ngọt ngào ấy.
Người con gái xinh xắn như búp bê, người đàn ông thì đẹp như một bức tượng nghệ thuật, thật là trời sinh một cặp!
Kính Hàm vẫn chưa hết choáng váng, nhất thời lại không biết đáp trả nụ hôn của cô thế nào.
Môi lưỡi anh khép chặt lại thủ thế trước nụ hôn của cô...
Gần 40 năm cuộc đời...đây là lần đầu tiên anh bị...cưỡng hôn!
Mà người cưỡng hôn lại là một cô bé mới 18 tuổi!
Nụ hôn dứt khỏi môi anh, khi mà Kính Hàm còn chưa hết bàng hoàng thì gò má anh đột ngột lĩnh mộ phát tát.
Phát tát không mạnh, nhưng khiến cho Kính Hàm tỉnh táo sau nụ hôn nóng rẫy ấy.
Anh hoang mang nhìn Ni Ni, cái gì mà vừa hôn anh xong lại tát anh ngay được?
Ni Ni trừng mắt nhìn anh, lớn tiếng uất ức.
_ Anh đột ngột bỏ đi không lời từ biệt! Lại còn nhờ Nhiếp luật sư mang tới chỗ em một đống giấy tờ chuyển giao tài sản! Anh nghĩ em là loại con gái thấy tiền loá mắt sao? Anh nghĩ em là loại người gì?
_ Hả?
Mặc cho điệu bộ ớ ra của Kính Hàm, Ni Ni gắt lên tức giận, trước ánh mắt quá đỗi ngạc nhiên của Kính Hàm.
Cô ấn phong bì vào ngực anh, mạnh mẽ quát mắng.
_ Em trả lại cho anh! Tài sản của anh em không cần! Anh giữ lấy đi! Còn nếu như anh đã muốn đi thì anh đi đi! Em không giữ!
Thanh âm gắt lên khác hoàn toàn sự yếu đuối ban nãy.
Ni Ni đẩy Kính Hàm một cái, rồi quay người bỏ đi!
Nhưng chưa bước được một bước chân, cổ tay cô đã bị một bàn tay mạnh mẽ níu lại.
Thân thể cô rơi vào một vòng ôm mạnh mẽ, lồng ngực vạm vỡ ấm áp.
Thanh âm ấp áp vang lên bên tai, như tiếng thiên thần mê hoặc.
_ Anh yêu em!
Kính Hàm ôm cô từ phía sau, tựa vào hõm cổ cô thì thầm.
Anh không thể nhìn thấy biểu cảm gương mặt cô ở phía trước, nhưng dựa vào bờ vai đang run lên của cô đã tố cáo tất cả!
_ Anh yêu em!
Kính Hàm lần nữa lập lại.
Thanh âm quá mức ấm áp, quá mức chân thành vang lên bên tai.
Giữa những tiếng ồn ã, tiếng máy bay xé rách bầu trời, giữa hơi lạnh của điều hoà cùng sự biệt ly tương phùng...Lời tỏ tình ngọt ngào vang lên như tâm tình bên tai, khiến Ni Ni xúc động chảy nước mắt.
Hoá ra tỏ tình trên sân ga....là cảm giác này!
_ Tại sao yêu em...mà anh lại....
_ Anh tưởng em đã có người khác...Hôm đó anh thấy em đi về cùng một người đàn ông còn rất trẻ....Anh nghĩ là, mình không nên làm phiền hạnh phúc của em! Anh nghĩ anh nên lùi lại...
_ Ngốc!
Ni Ni nghẹn giọng ngắt lời anh, cô quay lưng lại.
Ánh mắt ngập nước se thắt lòng Kính Hàm.
_ Em chính là muốn được anh làm phiền mà!
Kính Hàm thương yêu lau những giọt nước mắt trên gương mặt Ni Ni.
Cô lắc lắc đầu, sụt sịt ấp úng.
_ Đấy chỉ là một người khách quen! Em giúp anh ấy cách tỏ tình với bạn gái, tiện thể anh ấy mời em ăn một bữa cơm! Chuyện không có gì cả!
Cô uất ức nghẹn ngào, nói như trút đi nỗi buồn trong lòng.
_ Suốt một năm qua! Anh có biết là em đã thích, rồi đã yêu anh suốt một năm qua! Nhưng trong lòng em luôn sợ hãi! Sợ tình cảm của anh đối với em chỉ là sự thương hại! Sợ rằng anh yêu em là vì nhầm lẫn với chị Phương Hồi! Sợ rằng nếu một ngày anh bỏ em...!
Kính Hàm nghe Ni Ni thổn thức, trong lòng đau đớn thắt gan ruột.
Hoá ra từ trước đến nay cô luôn sống trong bất an vô cùng.
Kính Hàm đã quên mất cô cho dù mạnh mẽ thế nào cũng chỉ là một cô gái 18 tuổi.
Cũng có những chông chênh ngập ngừng, cũng có những lo lắng...Anh đã vô tâm mà quên mất, cô đang phải gồng mình lên để trưởng thành!
Trong mắt mọi người anh và Phương Hồi là tiên đồng ngọc nữ, còn Ni Ni luôn mặc cảm bản thân là một cô bé Lọ Lem, đương nhiên rất bất an, rất tủi thân, rất lo lắng.
Việc anh cần làm bây giờ, là khiến cô tin tưởng anh hơn.
Rằng anh yêu cô...là chính cô! Chứ không phải là bản sao của ai khác!
_ Anh yêu em! Ni Ni! Quá khứ là quá khứ! Hiện tại và tương lai của anh đều là em!
Kính Hàm nhẹ giọng nói, bàn tay anh siết tay cô đặt lên tim mình, và dịu dàng đặt nụ hôn lên trán cô.
Nụ hôn mang ý nghĩa...Anh sẽ luôn bảo vệ em.
" Xin kính mời những hành khách cuối cùng của chuyến bay BJSA3454 đi Italia mau chóng tới cửa Hải quan làm thủ tục lên máy bay "
Tiếng loa phát thanh ầm ĩ vang lên thúc giục.
Kính Hàm ôm lấy gương mặt Ni Ni, nhẹ giọng nói.
_ Anh phải đi rồi!
Câu nói của Kính Hàm khiến Ni Ni bật khóc.
Cô níu tay anh lại, êu ếu nói.
_ Anh vẫn đi sao? Anh vẫn bỏ em lại sao?
_ Không! Ni Ni! Ngoan nào đừng khóc! Anh không bỏ em lại! Anh đi Italia làm chút việc cho Tề thị, nội trong ba ngày anh sẽ trở về!
Câu nói của Kính Hàm khiến Ni Ni nín bặt.
Cô ngờ vực hỏi anh...
_ Thật....thật không?
_ Thật! Anh sẽ cố gắng xong việc! Ba ngày sau sẽ trở lại!
_ Anh không gạt em? Anh không phải sang Italia định cư sao?
Ni Ni mơ hồ hỏi, Kính Hàm lập tức lắc đầu.
Gương mặt anh khó hiểu nhìn cô, nhẹ giọng nói.
_ Sao anh lại sang đó định cư được? Anh đâu thể bỏ em đi?
_ Nhưng mà không phải tài sản...?
Câu hỏi của Ni Ni vừa vang lên lại bị tiếng lao phát thanh thúc giục.
Kính Hàm không thể chậm trễ thêm nữa, chỉ kịp vội vàng cúi xuống hôn lên trán Ni Ni, âu yếm thì thầm.
_ Anh phải đi rồi! Ngoan ở nhà chờ anh về!
_ Thượng lộ bình an!
Ni Ni miễn cưỡng hấp tấp nói và Kính Hàm ôm chặt cô, cái ôm mạnh mẽ và ấm áp khiến Ni Ni như tan chảy.
Sau đó anh vội vàng chạy về phía cửa hải quan, nhanh chóng làm thủ tục.
Khi qua cửa, còn cố tình nán lại vẫy tay mới cô rồi mới rời đi.
Ni Ni hoang mang nhìn Kính Hàm....nếu như anh không phải là đi định cư...thì những cái này...?
Cô vội vàng mở tập hồ sơ ra, lần nữa định thần xem lại toàn bộ giấy tờ, mới phát hiện chỗ người chuyển giao tài sản không có chữ kí....!
Giấy tờ này....là giả!
*****
Tề Yến Thanh, Lôi Triệt cùng Nhiếp Phong ngồi trong phòng chờ VIP, một màn chứng kiến cảnh chia li bịn rịn của Kính Hàm và Ni Ni, kiêu ngạo hài lòng cụng rượu.
Nhiếp Phong thả người xuống ghế, vui vẻ nói.
_ May mà sáng nay Kính Hàm nhờ tôi chở ra sân bay mới có chìa khoá xe của hắn! Nếu không thì chưa chắc vở kịch đã thành công thế này!
_ Cái này phải nói công đầu là của Tề tổng! Nghĩ ra cái cách khích tướng này...Kính Hàm mà biết chúng ta hợp sức lừa Ni Ni, chắc chắn sốc đến á khẩu!
Lôi Triệt đủng đỉnh nói, nhìn Tề Yến Thanh ung dung thưởng rượu, nhàn tênh thốt lên.
_ Tên Kính Hàm đó quá quân tử! Lúc nào cũng thẳng căng như cái gậy, làm sao mà giải quyết được chuyện tình rắc rối này! Nếu như không phải vì Ân nhi năn nỉ quá mức, thì tôi cũng chẳng nhọc công làm ông tơ cho kẻ ngốc là cậu ta!
_ Nhưng công nhận cách này hay! Kính Hàm lại đương sự không biết gì! Tưởng rằng chỉ là đi Italia giải quyết công việc thật! Đều là mưu cao của cậu!
Lôi Triệt tấm tắc khen, Tề Yến Thanh cười cao ngạo, đặt ly rượu xuống, thong thả đứng dậy.
_ Làm giả giấy tờ chuyển giao tài sản là Nhiếp luật sư! Lấy chìa khoá cũng là Nhiếp luật sư! Đến lừa Ni Ni cũng là Nhiếp luật sư! Mình chỉ góp chút ý kiến thôi!
Nhiếp Phong cười lớn, thong thả vươn vai...
_ Này! Không biết lúc Kính Hàm biết cậu ta bị chúng ta tung tin sang Italia định cư rồi chuyển giao hết tài sản lại cho Ni Ni...thì thế nào nhỉ?
_ Hắn á...cùng lắm là lại chạy đi giải thích! Con người thẳng thắn trung kiên quá mà!
Tề Yến Thanh nhướn mày nói, nhìn Ni Ni hoang mang đi khỏi, ly rượu trong tay hắn sóng sánh chao nghiêng.
_ Rõ ràng là có ý với nhau cả! Thế mà cứ giả vờ tránh né! Thôi thì chúng ta thuận nước...đẩy thuyền thôi!
Ba người cười sảng khoái, tiếng ly rượu chạm vào nhau vang lên tràn đầy hào sảng...và cả tà mị...
_ Rượu ngon bạn hiền ngàn chén thiếu! Hôm nay tới đây thôi! Việc cũng đã xong.
Tôi phải về trước! Mẹ con Ân nhi đang đợi tôi!
Tề Yến Thanh đặt ly rỗng xuống bàn, thong thả đứng dậy.
Lôi Triệt nhún vai và mỉm cười đầy ẩn ý, nhìn Tề Yến Thanh rời đi...!
Ly rượu đỏ sóng sáng trên môi, Nhiếp Phong liếc Lôi Triệt, ung dung nói.
_ Xem ra Tề Yến Thanh nhanh tay hơn cậu rồi!
Lôi Triệt cười nhạt, đủng đỉnh không trả lời....
Cứ chờ xem!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...