Tổng Tài Tàn Khốc Dưỡng Yêu FULL


Ni Ni tranh thủ khoảng thời gian sau giờ nghỉ trưa, lúc này khách hàng rất vắng, cô cũng có thời gian sắp xếp lại và chuẩn bị thêm nguyên liệu chuẩn bị cho khoảng thời gian lúc tan tầm.
Ba ngày nay công việc ở cửa hàng cũng tương đối bận rộn.

Ni Ni có lúc làm việc mệt đến bở hơi tai, không có thời gian ngơi nghỉ.

Có những tầm khách hàng tới nườm nượp đông đến mức cô quay mòng mòng trong quán cà phê nhỏ, cũng may mà khách hàng rất biết thông cảm, nên mọi chuyện cũng tạm coi là trôi chảy.
Thật lòng Ni Ni yêu thích những lúc bận bịu như thế này hơn là những lúc rảnh rỗi, vì những lúc rảnh rỗi đầu óc cô không hẹn lại cứ nhớ đến anh.

Đã ba ngày trôi qua, thời gian anh hẹn quay trở lại cũng đã tới, mà hết cả buổi sáng tới buổi chiều, Ni Ni chờ hoài vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Chiếc xe chói mắt của anh đã được Nhiếp Phong dời đi, cử chỉ nho nhã và nụ cười quá mức thu hút ấy khiến Ni Ni có nằm mơ cũng không thể nghĩ được người này lại vừa mới xoay cô mòng mòng.

Nhiếp Phong cũng rất thẳng thắn, nói thẳng ra “ kế sách ” dụ rắn ra khỏi hang lần này không phải là của hắn, mà là của Tề Yến Thanh nghĩ ra, hắn chỉ là cung kính không bằng tuân lệnh mà thôi!
Nghe thấy ba từ “ Tề Yến Thanh ” được thanh âm tinh tế như tiếng đàn piano kia thốt ra, bao nhiêu vũ khí khiên giáp của Ni Ni đều nhất loạt rơi rụng lả tả.

Mà thật ra lá gan của cô rất bé, có bao nhiêu dũng khí đâu? Đòi đối mặt với Tề Yến Thanh hỏi cho ra lẽ ư, chắc đợi mặt trời mọc đằng Tây đi!
Ni Ni cũng đoán chắc rằng Kính Hàm hoàn toàn đương sự không hề biết gì về những chuyện mà Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong bày ra, mà có khi việc cử anh đi Italia làm việc cũng chỉ là cái cớ để hợp thức hóa cho mưu mô chước quỷ này mà thôi!
Nhưng dù sao nói đi cũng phải nói lại, nếu như không nhờ Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong nghĩ ra kế này, thì không biết bao giờ cô với Kính Hàm mới có thể thật lòng với nhau!
Nhớ lại ngày hôm ấy, Ni Ni đúng là cũng ngượng đỏ hết mặt mũi! Tự dưng ở đâu chạy ù tới khóc lóc náo loạn cả sân bay, tự nhiên hôn rồi tự nhiên tát anh làm anh tối tăm cả mặt mũi, còn cứ huyên thuyên về chuyện anh sẽ sang Italia định cư, còn lớn tiếng mắng anh là kẻ coi cô trọng tiền tài….Thật là xấu hổ đến mức muốn chui xuống lỗ mà trốn cho rồi!
Đáng lẽ lúc đó cô phải để ý đến gương mặt ớ ra của Kính Hàm mới đúng.

Gương mặt chân thật của anh hoàn toàn không hề hiểu một chút gì những điều cô nói! Thật là chẳng nhạy cảm chút nào!
Hi vọng sao mà khi về anh đừng dò hỏi cô về chuyện đó nữa….cô cũng không dám có dũng khí giải thích cho anh đâu!
Nói cho anh nghe lý do rằng cô sợ anh bỏ cô mà đi rồi hộc tốc chạy tới sân bay để níu anh lại, thì khác gì tự mình lấy đá đập vào chân mình chứ!
Ni Ni lau dọn quầy pha chế, chốc chốc lại ngóng ra đường.

Cho dù chẳng cần ngóng thì cô cũng quá quen thuộc với tiếng xe của anh, nhưng mà cô vẫn cứ muốn nhìn ra ngoài đường nườm nượp người qua lại!
Thở dài một hơi….Kính Hàm à! Em thật sự nhớ anh rồi!
Cặm cụi đếm lại số bánh ngọt trong tủ, đột nhiên sau lưng Ni Ni vang lên một tiếng gọi thanh thoát như tiếng chuông khánh.
_ Cô chủ! Cho một lattle sữa!
_ Có ngay ạ! Xin quý khách chờ….
Ni Ni lập tức đặt quyển sổ ghi chú xuống, nhanh nhẹn lên tiếng trả lời.

Nhưng khi cô quay lại, người khách mỉm cười rạng rỡ với cô ấy làm cho Ni Ni bất ngờ đến thót tim.
Mái tóc mềm mại được buộc gọn ra phía sau bằng một dải ruy băng trắng, gương mặt xinh đẹp giờ còn ánh lên sự hạnh phúc càng thêm rạng rỡ, đôi mắt trong vắt vui tươi và đôi môi mọng đỏ như quả dâu chín đang cười toe toét, khoe hàm răng trắng tinh.
Ni Ni háo hức hét lên.
_ Chị Alice!
Thiên Ân cười toe toét với Ni Ni khi cô bé ùa ra khỏi cửa hàng như một cơn gió.

Tiếng mở cửa hấp tấp vang lên và Ni Ni nhảy tót đến trước mặt Thiên Ân, vẫn trẻ trung và vui tươi như thế, ôm chầm lấy cô.
Mùi hương lan Nam Phi thơm ngát phảng phất quen thuộc, Ni Ni siết chặt Thiên Ân trong vòng tay, rồi đột nhiên ớ ra, thắc mắc nhìn cô hỏi.
_ Sao hôm nay chị lại được ra ngoài? Không lẽ là…
_ Ừ! Chị vừa được “ ân xá ” sáng nay!
Thiên Ân lè lưỡi nói, trưng ra bộ mặt thỏa mãn của một kẻ “ vừa mãn hạn tù ”.


Ni Ni há hốc miệng thở ra cảm thán, thanh âm vang lên tự trách.
_ Đúng rồi! Đều tại em! Mấy ngày này lu bu quá ngay cả việc quan trọng như thế cũng quên! Em đã định hôm nay sẽ tới đón chị đi chơi cho thỏa, thế mà giờ lại để chị tới tận cửa hàng thế này!
Thiên Ân béo đôi má căng mịn của Ni Ni, nhẹ giọng trách yêu.
_ Cô bé này! Chị và em còn câu nệ gì chứ! Với cả hôm nay không phải mình chị tới thăm em đâu!
_ Sao ạ?
Ni Ni nhìn theo hướng cánh tay của Thiên Ân chỉ, giật mình khi nhận ra Tề Yến Thanh đang đĩnh đạc sải bước về phía cô.
Dáng người cao lớn, toàn thân âu phục đắt tiền toát ra khí chất quý tộc.

Gương mặt cao ngạo và sải chân dài đầy tự tin của một kẻ thành đạt và quyền lực khiến cho hắn toát ra một sức hút mãnh liệt.

Sự xuất hiện của hắn cho dù không cần quá phô trương, cũng sẽ khiến người xung quanh cảm thấy có chút áp lực.
Ni Ni cũng không phải là ngoại lệ.

Mỗi lần nhìn thấy Tề Yến Thanh cô đều như ếch nhìn thấy rắn, nem nép sợ hãi.

Trong ấn tượng của cô Tề Yến Thanh là người rất lạnh lùng và vô cùng khó gần, và cô biết hắn ta hoàn toàn không ưa gì cô!
_ Chào….chào ngài….Tề….Tề tiên sinh!
Ni Ni sợ hãi lùi lại khi Tề Yến Thanh bước tới.

Cánh tay mạnh mẽ của hắn ngay lập tức choàng qua eo Thiên Ân kéo cô lại gần hắn.

Ánh mắt sắc bén quá mức áp bức của hắn hướng về phía Ni Ni.
Đôi mắt của Tề Yến Thanh cũng giống như đôi mắt của Kính Hàm, rất sâu, và rất nghiêm khắc.

Nhưng đôi mắt của Tề Yến Thanh lúc nào cũng toát ra sự áp bức âm trầm tà mị, khác hẳn với sự ấm áp dịu dàng của Kính Hàm.
_ Chào em! Ni Ni!
Tề Yến Thanh nhẹ giọng nói, mặc dù đôi môi kiêu ngạo của hắn nở ra nụ cười, nhưng Ni Ni vẫn thấy vô cùng đáng sợ.
_ Công việc kinh doanh ổn không?
_ Dạ….cũng….cũng được ạ!
Cho dù đã cố giữ cho chất giọng của mình được bình thường, nhưng không hiểu sao thanh âm cứ run bắn lên.

Ni Ni nem nép nhìn hắn, phát hiện ra Tề Yến Thanh không phải là lại cười rạng rỡ hơn sao?
Người như Tề Yến Thanh….cũng biết cười sao?
Ngược lại, Tề Yến Thanh lại thấy Ni Ni đứng nghiêm trang trước mặt hắn, giống như học sinh cấp 1 khi chào cờ buổi sáng, ánh mắt lúc nào cũng lấm lét như thể chỉ cần biến động một chút là co giò bỏ chạy.

Xem ra câu nói của Ân nhi “ Ni Ni rất sợ anh ” hoàn toàn không phải là vô căn cứ!
_ Hôm nay Thanh tới đây là có chuyện muốn giải thích với em đó Ni Ni!
Thiên Ân cảm thấy bầu không khí này quá mức căng thẳng, liền nhanh chóng đứng ra giữa làm trung gian.

Ni Ni gật gật đầu, ánh mắt nhìn Tề Yến Thanh vẫn vô cùng đề phòng.
Thanh âm trầm thấp vang lên, tựa như tiếng rừng khuya xào xạc.

Tề Yến Thanh hướng về phía Ni Ni, nhẹ giọng nói.

_ Chắc Nhiếp Phong cũng giải thích cho em rồi! Nhưng anh cũng muốn đến gặp trực tiếp em, để giải thích cẩn thận hơn!
_ Dạ….!
Ni Ni gật gật đầu, cẩn trọng lên tiếng.
_ Chuyện hôm trước….là anh trong lúc bí cách mới miễng cưỡng nghĩ ra.

Vì Ân nhi cũng không ít lần phàn nàn với anh, rằng rõ ràng em và Kính Hàm đều như đã có tình cảm với nhau, thế mà một năm rồi không tiến triển.

Cuối cùng trong lúc bột phát mới nghĩ ra cách đó! Kính Hàm hoàn toàn không liên quan đến chuyện này! Em đừng trách cậu ta! Cậu ta ngoài thật thà ra, thì chỉ còn thật thà!
Ni Ni chắc chắn những câu nói vừa rồi thốt ra từ môi Tề Yến Thanh rất giống một lời xin lỗi, mà cũng không phải là một lời xin lỗi.

Làm gì có người nào tới nhận lỗi giải thích mà thái độ trịnh thượng cao ngạo đến vậy, ngược lại làm cho người đang được nghe giải thích là cô lại cảm thấy có lỗi!
_ Dạ không! Cái này….là em nên cảm ơn anh và Nhiếp luật sư mới đúng! Nếu như không nhờ hai anh, thì chắc là em cũng không dám có dũng khí để mà….!
_ Không! Câu này phải để Kính Hàm nói!
Tề Yến Thanh đột ngột ngắt lời Ni Ni, bàn tay đẹp đẽ đưa lên vuốt mái tóc lòa xòa của mình, thản nhiên nói.
_ Con người như Kính Hàm quá mức nghiêm túc.

Đến yêu mà không dám nói như vậy, quả thật rất nhàm chán, rất vô dụng!
Ni Ni nghe Tề Yến Thanh đột nhiên trách móc Kính Hàm, lửa giận trong lòng không hiểu sao bừng lên.

Cô cau mày đứng trước mặt Tề Yến Thanh, lớn giọng hét lên.
_ Anh ấy không nhằm chán! Không vô dụng! Anh ấy đã nói yêu em! Còn chủ động hôn em nữa!
Thanh âm cao vút vừa cất lên xong, Ni Ni mới biết đời mình xong rồi!
Dường như tiếng nói của cô quá lớn, khiến cho một vài người xung quanh cũng hiếu kì nhìn chằm chằm.

Vốn dĩ sự xuất hiện của một cặp đôi quá mức đẹp mắt như Tề Yến Thanh và Thiên Ân ở đây đã là sự kiện thu hút rồi, giờ còn đến lượt cô thuận nước đẩy thuyền nói ra những lời này nữa!
Ni Ni nhìn gương mặt cố nén cười của Tề Yến Thanh, và gương mặt quá đỗi ngạc nhiên của Thiên Ân, lẩm bẩm trong miệng.
_ Xong đời rồi!
Gương mặt đỏ lên vì xấu hổ, Ni Ni len lén lủi vào trong quầy cà phê, lúng búng nói.
_ Em…em chuẩn bị Lattle cho chị!
_ Không được! Ân nhi đang mang thai, không được dùng chất kích thích.

Em cho cô ấy một ly sữa nóng đi!
Tề Yến Thanh nghe thấy lập tức phản đối, thuận tiện nói ra thông tin khiến cho hắn thời gian gần đây cứ vênh mặt lên đắc ý.

Ni Ni đánh rơi luôn gói đường trong tay, hoảng hốt lao ra quầy, thiếu chút là nhẩy cả lên quầy gỗ.
_ Thật….thật hả chị?
Nhìn gương mặt quá mức mong chờ của Ni Ni, Thiên Ân đỏ mặt bẽn lẽn, khẽ gật gật đầu.
Ni Ni nhìn chằm chằm vào chiếc bụng vẫn còn phẳng phiu của Thiên Ân, há hốc miệng kêu lên cảm thán.
_ Tuyệt vời!
Sau đó cô bé dường như quên luôn chuyện xấu hổ lúc nãy, nhảy tót xuống, hứng chí reo lên sung sướng.
_ Để em làm cho cháu em một ly sữa hạnh nhân thật bổ dưỡng!

Tiếng máy xay vang lên rộn rã, Thiên Ân bật cười nhìn Ni Ni hứng chí chạy xẹt dọc xẹt ngang trong quầy pha chế, vừa pha đồ uống vừa ngâm nga hát bài “ Nhện con trèo trên máng nước ”, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Cô ngước nhìn Tề Yến Thanh, thấy ánh mắt ấm áp của hắn đang nhìn mình.

Bàn tay nhỏ bé của cô được siết chặt trong bàn tay hắn.

Hắn dịu dàng đưa tay cô lên, nồng nàn hôn lên từng đầu ngón tay mềm mại của cô.
*****
Chuyện Thiên Ân mang thai làm Ni Ni cười toe toét cả buổi chiều hôm nay, sau khi Thiên Ân và Tề Yến Thanh đi rồi, cô gặp vị khách nào cũng vui vẻ hứng chí khoe rằng cô sắp được lên chức cô của trẻ con, tâm trạng không dấu nổi vui mừng của cô làm những vị khách hàng cũng vui lây.
Thế mà thấm thoắt đã tối.

Đường phố vắng vẻ thưa thớt dần.

Tâm trạng hào hứng của Ni Ni cũng trôi xuống….giờ cô lại ngóng chờ ra đường vắng….trong lòng có chút hụt hẫng.
Điện thoại của Kính Hàm vẫn đổ chuông, nhưng không có người nhấc máy.

Chắc anh vẫn chưa về.

Số điện thoại này khi anh ra nước ngoài không thể sử dụng được….nên cô cũng không biết cách để liên lạc hỏi xem anh đã về chưa!
Ni Ni thầm nhủ trong lòng, có thể là công việc của anh phát sinh vấn đề, phải ở lại thêm chút nữa.

Hoặc là có thể chuyến bay chậm trễ…chắc là…mai anh sẽ về!
Ni Ni cũng ngại không muốn hỏi Tề Yến Thanh, vì dù sao Kính Hàm đi công tác lần này cũng là vì chuyện của Tề thị, nếu như cô hỏi e rằng không phải phép cho lắm!
Ni Ni thở dài, nhấc bảng menu vào trong.

Cô quay người rửa đống đồ dùng cốc tách trong bồn rửa, tiếng rửa đồ lách cách vang lên cùng mùi chanh thơm ngát.

Bận rộn! Bận rộn sẽ ngăn cô nghĩ linh tinh, và ngăn cả việc cô cứ nhớ anh!
Bận bịu làm việc, Ni Ni không cảm nhận được sau lưng mình có tiếng bước chân vang lên.

Tiếng bước chân rất vững chãi, cho dù có chút sốt ruột, nhưng cũng không phát ra bất kì tiếng động nào.
Giai điệu bài hát “ Nhện con trèo trên máng nước ” vang lên khe khẽ.

Ni Ni lẩm nhẩm hát theo thói quen, không hề biết một bóng cao lớn đã đứng trước quầy cà phê.

Ánh mắt dịu dàng cùng khao khát ngắm nhìn bóng lưng cô cúi thấp từ phía sau, bàn tay anh chống lên mặt quầy gỗ.

Hít vào một hơi, anh nhanh nhẹn bật lên như một con báo và nhảy thẳng vào trong quầy cà phê.
Tiếng động làm Ni Ni hoảng hốt.

Cô giật thót mình quay phắt lại, cơ thể đột ngột bị một vòng tay mạnh mẽ ôm cứng lấy, và khi đôi mắt còn chưa kịp mở to ra sợ hãi, đôi môi mềm mại đã nằm trọn trong một đôi môi nóng ấm.
Đôi tay cô vẫn dính đầy xà phòng của cô giơ lên trong không gian.

Người đàn ông có lồng ngực thật mạnh mẽ, vòng ôm thật mãnh liệt.

Hơi lạnh phả ra từ lớp áo choàng dài cùng mùi hương hổ phách nhàn nhạt khiến Ni Ni xúc động run rẩy.
Nụ hôn chứa biết bao nhiêu khao khát, cho dù rất dịu dàng nhưng vẫn cứ bốc cháy lên.

Ni Ni gần như bị hụt hơi, đôi môi bị se l**m cũng có chút đau đau.
Khi đôi môi nóng ấm kia tạm thời no nê nhả môi cô ra, cánh môi hoa anh đào của cô cũng sưng đỏ lên.
Đôi mắt xúc động nhìn về người phía trước, khi những ngón tay vẫn vương hơi lạnh chạm lên gò má mềm mại của mình.


Ni Ni nghẹn giọng thốt lên.
_ Hàm…anh về rồi!
Gương mặt anh thoáng chút mỏi mệt, nhưng đôi mắt lại bừng lên hạnh phúc.

Anh vừa đáp chuyến bay xuống sân bay cách đây ba mươi phút, sau đó hộc tốc bắt taxi tới chỗ cô ngay, một phút cũng không nghỉ ngơi!
Anh sợ rằng mình thất hứa! Đã hứa với cô rằng….ba ngày sẽ quay lại!
Ni Ni nhìn bàn tay đầy xà phòng của mình, ánh mắt có chút xấu hổ.

Cô nhẹ giọng nói với anh.
_ Anh có mệt không? Đợi em rửa tay xong nấu cho anh ăn chút gì nhé? Canh trứng với thịt lợn chiên xù và rau xào, có được không?
Dáng người mềm mại trước mắt khiến Kính Hàm say mê ngắm nhìn.

Một sự khao khát khó gọi tên cứ thiêu cháy trong lồng ngực.

Kính Hàm siết chặt đầu ngón tay lại, rồi chẳng đợi cô phản ứng.

Anh quay lưng lại, đóng cửa xếp quầy bar, sau đó bước ra ngoài cửa, khóa trái cánh cửa lại.
_ Sao mà….?
Ni Ni kì lạ nhìn Kính Hàm, thanh âm vang lên chưa kịp hết câu, cơ thể của cô đã bị Kính Hàm bế bổng lên.
_ Ơ…sao mà….Hàm….?
Ni Ni hoảng hốt phản ứng, nhưng vòng ôm của anh quá mức mạnh mẽ.

Kính Hàm bế cô lên, không nói không rằng, một mạch bước thẳng lên cầu thang.
*****
Có câu nói thế này, cho dù đàn ông lúc bình thường có bao nhiêu đạo mạo, bao nhiêu lãnh đạm, thì chỉ cần bước lên giường thì cũng trở thành dã thú.
Đêm hôm ấy Ni Ni đã thật sự được địch mục sở thị mà chứng kiến chuyện này!
Ai biết Kính Hàm ngày thường luôn luôn nghiêm túc, luôn luôn dịu dàng và lãnh đạm, lại còn có cả mặt " phản diện " này nữa chứ?
Đến sau này khi nhớ lại, Ni Ni vẫn không khỏi sợ hãi đêm hôm ấy, khi anh giống như dã thú dày vò cô nguyên cả một đêm dài dằng dặc không nghỉ.

Lần đầu tiên của cô cuối cùng trở thành kỉ niệm vừa ngọt ngào, lại vừa đáng sợ!
Kính Hàm lúc ấy giống như bị tình d*c che mờ đi lí trí.

Nguyên một đêm dài dằng dặc dòng dã trên cơ thể cô, hành cho Ni Ni chết đi sống lại, khóc lóc ngất đi tỉnh lại.

Toàn thân cô không còn chỗ nào không có dấu vết của anh, không còn chỗ nào không ẩn hiện dấu hôn xanh tím.
Người ta cũng nói “ tiểu biệt thắng tân hôn ”, suốt một đêm Kính Hàm hết hôn rồi lại l**m, rồi lại cắn, rồi lại m*t, khiến cho Ni Ni trôi vào biển d*c vọng du tiên dục tử, xương cốt rệu rão, da thịt thì tê dại, lục phủ ngũ tạng cũng bị anh đảo lộn lên tất cả.
Cả đêm Ni Ni thút thít, cố đẩy mái đầu cứ phủ phục trên cơ thể cô ra mà không cách nào đẩy được.

Kính Hàm phải ăn thật no, hưởng thụ thật đầy đủ mới thỏa mãn.

Trên người cô cuồng dã hưng phấn, đạt được khoái cảm mãnh liệt nhất, cũng không quên cho cô sự ấm áp cưng chiều, khiến cho Ni Ni hạnh phúc tận cùng.
Cho đến khi cô thút thít cầu xin, khóc lóc vật vã, nước mắt cũng không chảy nổi, mà cái người kia thì cứ tỉnh bơ như không, chưa thỏa mãn thì đừng hòng buông tay.

Ròng rã như thế suốt hơn nửa giờ đồng hồ nữa.

Kính Hàm mới gầm lên lần thứ 3 trong một buổi tối, rót dòng nóng bỏng vào người cô, rồi đổ gục xuống cơ thể mềm nhũn của cô mà thỏa mãn.
Ni Ni đến thở cũng không còn sức thở, cảm thấy nếu như sau này ngày nào cũng như thế này, chắc là cô sẽ đi không nổi mất!
Mi mắt cứ thế nặng dần rồi chìm vào giấc ngủ, mệt tới mức chẳng còn sức để mà cảm nhận cơn đau nhức ở cơ thể, chỉ cảm thấy trong lúc lơ mơ, một vòng tay ấm áp ôm lấy cô, kéo đầu cô gối lên cánh tay mình, còn có một làn môi dịu dàng hôn cô, khiến cô cứ thế mà mỉm cười trườn vào giấc ngủ êm đềm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận