Tổng Tài Tái Sinh Thanh Xuân Trở Lại


"Thy Nhã, cô và hắn ta có thù với nhau hả? À, hình như hai người học cùng lớp đúng không?"
"Tôi cũng không biết tôi đã làm gì khiến cậu ta ghét tôi như vậy."
Lâm Thy Nhã cúi đầu buồn bã, cô đã suy nghĩ rất nhiều nhưng rõ ràng cô luôn muốn lấy lòng Quân Hạo thì làm sao có thể làm cậu ấy chán ghét.

Chẳng lẽ cậu ấy ghét cô lấy lòng cậu ấy.
"Nếu hắn đã không thích bạn thì tránh xa hắn ra.

Bạn vừa xinh đẹp lại học giỏi chắc chắn sau này có hàng dài con trai theo đuổi bạn.

Tương lai của bạn sẽ rộng mở thôi." Lê Yến Thư thật lòng khuyên nhủ.
Mặc dù học khác lớp nhưng bởi vì thành tích học tập của cả hai đều cao gần như ngang nhau, cho nên cả hai thường gặp nhau ở các cuộc thi bộ môn.

Từ đó cũng dần quen biết, tuy nhiên không quá thân thiết mà thôi.

Ngay từ lần đầu gặp gỡ, Lê Yến Thư đã nhìn thấy thời gian sống của Lâm Thy Nhã.

Thời gian của cô ấy chỉ có màu hồng nhạt mà không hiển thị thời gian cụ thể.

Sau nhiều năm nghiên cứu từng ý nghĩa của màu sắc thời gian.

Cô đã biết người có màu hồng nhạt thế này sống rất thọ.

Và Vương Khôi Nguyên cũng có màu hồng nhạt như Lâm Thy Nhã.

Cô cũng đã nói với họ như vậy.

"Yến Thư, Tôi có thể đề nghị điều này không?" Lâm Thy Nhã do dự.
"Có chuyện gì bạn nói đi.

Khoan đã, đến giờ ăn trưa rồi, tôi mời bạn ăn trưa chúng ta từ từ nói chuyện." Lê Yến Thư đề nghị.
Lâm Thy Nhã do dự nhưng rồi cũng bước theo Lê Yến Thư.

Hai người đi vào một quán ăn nhỏ.

Có lẽ Lê Yến Thư đoán được Lâm Thy Nhã sẽ không dám gọi thức ăn cho nên cô cầm lấy menu gọi luôn phần của Lâm Thy Nhã.
"Bạn có chuyện gì muốn nói với tôi?"
"Tôi muốn hỏi bạn có thích Trương Quân Hạo của lớp tôi không? Nếu như Quân Hạo thích bạn thì sao?"
Lê Yến Thư chớp mắt nhìn Lâm Thy Nhã chăm chú.

Cô muốn nhìn thật kỹ để xem có phải Lâm Thy Nhã đã thích Trương Quân Hạo rồi không? Tại sao đột nhiên lại hỏi những câu khó hiểu thế này?
"Thy Nhã, tôi xin thề với bạn.

Tôi không thích Quân Hạo của lớp bạn.

Còn nếu như cậu ta thích tôi thì đó là quyền của cậu ta.

Tôi không thể khống chế được trái tim của bất kỳ người nào.

Nhưng tôi chắc chắn với bạn.

Quân Hạo cũng không thích tôi đâu.

Hắn ta làm sao có thể thích tôi được." Lê Yến Thư lần nữa giải thích và khẳng định rất chắc chắn với Lâm Thy Nhã.
Lâm Thy Nhã cuối cùng cũng nở được một nụ cười sau câu hứa chắc chắn của Lê Yến Thư.

Hai người không tiếp tục chủ đề liên quan đến Trương Quân Hạo nữa mà im lặng thưởng thức bữa trưa cho đến khi ăn xong no bụng, lúc này Lâm Thy Nhã do dự lên tiếng.
"Cảm ơn rất nhiều Yến Thư.

Hy vọng sau này chúng ta có thể trở thành bạn tốt."
"Bạn tốt.

Tôi nghĩ chúng ta cứ giữ mối quan hệ bạn bè xã giao thế này đi.

Bạn cũng nghe mọi người đồn về tôi rồi đấy.

Tôi cũng không muốn bạn bị tôi ảnh hưởng hay liên lụy đâu." Lê Yến Thư dứt khoát từ chối.
***
"Trần Nhậm, vui lòng hợp tác với chúng tôi.

Có nhân chứng đã khai báo, cậu là bạn trai của Vương Tiểu Nghiên có đúng không?"

"Phải thì sao? Tôi không giết cô ta."
"Có phải trước khi Vương Tiểu Nghiên chết cậu đã gặp cô ấy không?"
"Đúng.

Nhưng lúc tôi đi cô ta vẫn còn rất khỏe mạnh."
Cảnh sát không tiếp tục hỏi nữa, đóng hồ sơ lại và đứng dậy muốn rời khỏi phòng hỏi cung.

Tuy nhiên, còn chưa kịp đi đã bị Trần Nhậm phản ứng nhanh nắm áo lại.
"Có phải bây giờ các người thả tôi ra không? Tôi không giết người, các người không có quyền giam giữ tôi."
"Tạm thời cậu vẫn còn là đối tượng có khả nghi nhất cho nên chúng tôi không thể thả cậu ra được."
Bên ngoài phòng hỏi cung, các cảnh sát khác cũng nheo mắt nhìn tình hình bên trong.

Thái độ và biểu cảm lúc trả lời câu hỏi của Trần Nhậm đều được mọi người quan sát rất kỹ.
"Hình như cậu nhóc này không giống đang nói dối."
"Nếu tội phạm nào cũng dễ dàng chịu nhận tội sau khi bị bắt thì chúng ta cũng không phải đau đầu tìm manh mối."
***
"Con gái! Ba nghe nói trước khi Vương Tiểu Nghiên chết con đã gặp cô ta đúng không? Con đã nhìn thấy thời gian của cô ta chuyển đỏ sao?" Ba Lê vừa về đến nhà đã đi thẳng vào phòng Lê Yến Thư.
"Đúng vậy.

Con đã nhắc nhở cô ta nhưng cô ta không chịu nghe con.

Con cũng không ngờ cô ấy bị sát hại mà không phải gặp tai nạn." Lê Yến Thư ngáp dài trả lời.
Sau khi ăn trưa cùng Lâm Thy Nhã cô về nhà lập tức leo lên giường ngủ.

Bởi vì đêm qua cô đã thức suốt đêm để cùng mẹ cô phân tích vụ án.

Ai ngờ vừa kết thúc một vụ án đau đầu bây giờ lại tiếp tục đến vụ án khác.

Chắc chắn tối nay mẹ cô lại đến tìm cô thôi.

Cho nên nhân lúc hôm nay không có bài tập lại được nghỉ học buổi chiều cho nên cô quyết định đi ngủ bù.
"Ngoài thời gian chuyển sang đỏ con thấy cô ta có biểu hiện gì khác thường không?" Ba Lê tiếp tục điều tra.

"Ba ơi! Năng lực của con có hạn, ở trường con bị đồn thành bà pháp sư, thần chết đó.

Nếu con còn đoán trước tương lai, nhìn thấy cái chết của người khác thì con thành thần rồi.

Và chắc cũng chẳng ai dám ở gần con nữa." Lê Yến Thư thở dài.
"Con dậy đi.

Buổi chiều gia đình chú Vương đến nhà chúng ta ăn cơm đó.

Con nhanh xuống lầu phụ giúp dì giúp việc đi.

À đúng rồi, còn có một người bạn khác của ba đến chơi nữa.

Con nhớ ăn mặc cho tử tế đấy."
Lê Yến Thư mở to mắt giật mình ngồi dậy, đưa tay kéo tay ba cô lại gấp gáp hỏi.
"Không phải bạn của ba đến xem mắt con đấy chứ.

Ba định kết thông gia với người ta nữa hả? Ba à! Gia tài chỉ có một đứa con gái, sao ba cứ muốn nghĩ cách tống cổ con đi vậy."
"Nghĩ đi đâu vậy cô.

Cô còn chưa đủ tuổi kết hôn đâu.

Nhanh xuống nhà phụ giúp đi." Ba Lê cốc nhẹ lên trán Lê Yến Thư rồi quay người đi ra khỏi phòng.
"Gia đình chú Vương đến chắc là có Vương Khôi Nguyên đến nữa đúng không? Đúng lúc mình đang lười giải bài tập." Lê Yến Thư lẩm bẩm mỉm cười gian xảo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui