Tổng Tài Tái Sinh Thanh Xuân Trở Lại


"Bạn học, bạn có biết người chết là ai không?"
"Vương Tiểu Nghiên của lớp C đó."
"Là Vương Tiểu Nghiên sao?"
Lâm Thy Nhã vừa chạy đến đã sửng sốt rồi gương mặt tái nhợt.

Trước đó cô còn cãi nhau với Vương Tiểu Nghiên, rõ ràng cô ta rất khỏe mạnh còn muốn đánh cô.

Bây giờ tại sao chưa được bao lâu cô ta đã chết rồi.
"Xin chào bạn học này.

Em là Lâm Thy Nhã đúng không?"
"Anh cảnh sát, em không giết Vương Tiểu Nghiên.

Cô ấy chết không liên quan đến em." Lâm Thy Nhã run sợ khi cảnh sát đột nhiên gọi tên mình.
"Trước khi Vương Tiểu Nghiên chết, em từng gặp cô ấy đúng không?" Anh cảnh sát lạnh nhạt truy hỏi.
"Em có gặp cô ấy nhưng lúc đó cô ấy rất khỏe, thật sự rất khỏe đó.

Anh cảnh sát, anh tin em đi.

Em thật sự không giết chết Vương Tiểu Nghiên đâu."
"Chúng tôi kiểm tra camera giám sát của trường phát hiện em từng gặp Vương Tiểu Nghiên và tranh cãi với cô ấy.


Vì vậy chúng tôi muốn mời em về sở cảnh sát lấy lời khai và hỗ trợ điều tra."
Lâm Thy Nhã theo cảnh sát đến sở cảnh sát và ở đây cô còn gặp thêm một người bạn học nữa.

Bởi vì quá sợ hãi cho nên Lâm Thy Nhã đã quên mất người bạn này cũng chất hiện trong cuộc gặp gỡ giữa cô và Vương Tiểu Nghiên.

"Yến Thư, bạn cũng bị gọi đến đây lấy lời khai sao?"
"Tôi cũng từng gặp Vương Tiểu Nghiên cho nên đến đây cho lời khai hỗ trợ điều tra cũng đúng mà." Lê Yến Thư bình thản đáp.
Lúc hay tin có xác chết nữ sinh ở phòng vệ sinh, cô đã nghĩ ngay đến Vương Tiểu Nghiên.

Bởi vì tính thời gian từ lúc cô nhìn thấy thời gian chết của cô ấy đến thời gian phát hiện có người chết thật sự vừa vặn.

Và khi cô trực tiếp nhìn thấy mặt người chết, cô cũng không khỏi cảm thấy thương tâm.

Dù sao cũng là bạn học cùng khối với nhau, Vương Tiểu Nghiên chết như vậy quá đau lòng cho người nhà của cô ấy.

"Yến Thư có thể làm chứng cho tôi.

Lúc tôi và Vương Tiểu Nghiên tranh cãi có cô ấy xuất hiện ở đó mà.

Sau khi trở về lớp thì tôi không rời khỏi lớp học nữa, các bạn học trong lớp có thể làm chứng cho tôi."
***
Bước ra từ sở cảnh sát, Lê Yến Thư vừa đi vừa suy nghĩ đến cái chết của Vương Tiểu Nghiên cho nên không chú ý đã va phải người trước mặt.
"Là ai đi đường không chịu mở mắt thế hả? A… hoá ra là cô."
Lê Yến Thư giật mình vì mình đã vô ý đụng vào người đi đường, thế nhưng khi nhìn thấy người mà cô đã đụng trúng thì cô lập tức nhíu mày.

Cảm thấy bản thân hôm nay thật sự quá xui xẻo.

Một ngày gặp mặt đến mấy lần, đây có phải gọi là oan gia ngõ hẹp rồi không?
"Vừa rồi tôi tập trung suy nghĩ nên thiếu quan sát.

Tôi xin lỗi."
Mặc dù không muốn nhận lỗi với người đàn ông đáng ghét này nhưng cô cũng không phải là người không hiểu lý lẽ và ngang ngược.

Nếu cô thật sự đã làm sai thì cô sẽ xin lỗi.

Tuy nhiên, thái độ xin lỗi của cô lại khiến anh không chấp nhận.

"Cô đứng lại cho tôi.

Cô đụng trúng tôi suýt thì tôi ngã xuống đất bị thương.


Bây giờ cô xin lỗi tôi với thái độ gì vậy? Còn nữa, cô nghĩ xin lỗi xong là xong hả?" Trương Quân Hạo cau chặt mày.
Anh cũng cảm thấy bản thân hôm nay thật sự quá xui xẻo, và người đem đến xui xẻo cho anh chính là cô gái đang đứng trước mặt anh.

Chỉ đi bộ vài bước cũng bị cô ta đụng trúng đến mức sắp ngã cũng đủ thấy sức ảnh hưởng xui xẻo của cô ta lớn thế nào.
"Vậy chứ cậu muốn gì? Chẳng lẽ muốn tôi quỳ gối xuống dập đầu nhận lỗi với cậu thì cậu mới thỏa mãn đúng không?" Lê Yến Thư trừng mắt nghiến răng nghiến lợi.
"Quỳ gối dập đầu thì không cần nhưng tôi muốn cô mời tôi bữa cơm trưa." Trương Quân Hạo thản nhiên yêu cầu.
Anh đang rất đói bụng, vừa rồi anh phát hiện sáng đi vội vàng quá nên đã quên mang theo ví tiền.

Và cũng vì quá đói cho nên chẳng còn sức lực để đạp xe trở về cho nên anh đã để luôn xe ở trường và đi bộ.

Bởi vì điện thoại đã ném cô lúc sáng nên không thể gọi điện thoại cho người nhà đến đón.

"Trương Quân Hạo, cậu đang đùa với tôi đúng không?" Lê Yến Thư sửng sốt khó tin hỏi lại.
"Tôi không rảnh đùa giỡn với cô.

Nhà hàng phía trước cũng được đó, chúng ta vào bên trong ăn đi.

Sau khi ăn cơm xong tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện tha lỗi cho cô." Trương Quân Hạo gương mặt thản nhiên nhìn Lê Yến Thư chằm chằm.
"Trương Quân Hạo, cậu quả nhiên không biết xấu hổ.

Có phải cậu đói đến mức đánh rơi liêm sỉ rồi không? A… hay cậu không có tiền ăn trưa cho nên muốn ăn vạ tôi đúng không? Chắc chắn là như thế." Lê Yến Thư nheo mắt trả lời.
Biểu cảm của Trương Quân Hạo không có vẻ đang nói đùa cho nên cô nghĩ suy đoán của mình là đúng.

Tuy nhiên, cô cảm thấy khó hiểu, chẳng phải cậu là con trai của tổng tài tập toàn đá quý sao? Nhưng sao bây giờ tiền ăn cơm cũng không có.

Chẳng lẽ cậu ta đang bị cha mẹ phạt giam tiền tiêu vặt.
"Lê Yến Thư, cô biết tôi là ai đúng không? Tiền của tôi có thể đốt chết cô đó.


Cô nên lấy làm vinh dự khi được mời tôi ăn cơm đi.

Rất nhiều người muốn mời tôi ăn cơm và ngồi cùng bàn ăn cơm với tôi đều không được kìa." Trương Quân Hạo mặt không biểu cảm kiêu ngạo nói.
Kiếp trước bởi vì quá thân thiện và hiền lành cho nên cuối cùng trả giá bằng cái chết đầy oan ức ở tuổi còn quá trẻ.

Vì vậy anh quyết định, kiếp này anh sẽ không hiền lành như vậy nữa.

Lê Yến Thư ôm bụng bật cười lớn, cô không ngờ Trương Quân Hạo lại không biết xấu hổ như vậy.

Không có tiền ăn cơm, chân đói đến run rẩy không thể đạp xe về nhà mà vẫn còn tự tin kiêu ngạo ra vẻ ta đây.

Cô cảm thấy thật sự quá buồn cười.

Bởi vì cười quá lớn cho nên cô ho khan sau đó.
"Yến Thư, cậu có sao không? Sao lại ho nhiều như vậy? Quân Hạo, tại sao cậu cũng ở đây?"
Lâm Thy Nhã bất ngờ xuất hiện xen vào cuộc nói chuyện giữa Lê Yến Thư và Trương Quân Hạo.

Trương Quân Hạo vừa nhìn thấy Lâm Thy Nhã ánh mắt tối sầm.
"Tôi không sao, chỉ là cười nhiều quá té ho thôi." Lê Yến Thư lắc đầu giải thích.
"Hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Có thể nói cho tôi biết không?" Lâm Thy Nhã do dự hỏi.
"Lâm Thy Nhã, suốt ngày phải mang mặt nạ ra ngoài có phải cực khổ quá không? Với thể loại con gái giả dối như cô thì dù có tỏ vẻ yếu đuối cũng chẳng có ai thương hại đâu." Trương Quân Hạo bỏ lại một câu khiến Lê Yến Thư và Lâm Thy Nhã khó hiểu rồi đi mất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận