Tổng Tài Đại Nhân Muốn Li Hôn!


Có ý gì?Cái đấy...!anh phải tự tìm hiểu thôi.

Chỗ này không tiện nói!Hạo Hiên nổi cáu, đứng dậy, đập mạnh xuống bàn.

Sự tức giận trong anh cứ thế mà tăng lên, chỉ muốn quăng hết tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất.

Anh cố kìm nén vì vừa mới kí kết hợp đồng quan trọng.

Nhưng chỉ lần này...!duy nhất lần này thôi!Kì chỉ biết đứng yên, cảm thấy hơi sợ mà không dám nói gì.

Trong lời nói của Vũ Phong có rất nhiều ẩn ý.

Chẳng le anh ta nhận ra ý đồ, mục đích của cô ngay từ lúc đầu? Không như những chàng trai trước đó, Mạc Vũ Phong có tâm tư, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.Cảm ơn vì đã tiếp đãi, nhưng anh nên nhớ kĩ những lời tôi nói!.

Phong chỉnh lại quần áo, đứng dậy, cứ thế thẳng thừng rời đi, không một cái ngoái lại.Mồm miệng anh ta bị gì vậy? Vậy mà dám xỉa xói em?Thôi nào, đừng nghĩ nhiều nữa.

Có khi anh ấy nói đùa thôi.Lúc này, Phong đã xuống đại sảnh.


Thay vì là vẻ mặt băng sơn, vô cảm, nụ cười của anh cuối cùng cũng xuất hiện như đóa hoa 1000 năm mới nở một lần.

Anh hít một hơi thật sâu, bước lên xe, tay cầm điện thoại, gõ số hết sức chăm chú.Alo.

Cho hỏi ai vậy?Đầu dây bên kia, giọng một cô gái trong trẻo cuốn hút lòng người nhẹ nhàng lên tiếng.

Sự xúc động của Vũ Phong như vỡ òa, nói chậm rãi vì hơi run:Em là...!Lộ Khiết.?À vâng.

Đúng là tên em.

Cho hỏi anh là...?Anh ngập ngừng hồi lâu:Anh đây, Mạc Vũ Phong.

Anh về rồi.

Em...!còn nhớ anh chứ?Đầu dây kia chợt im re, không phản hồi lại lời nào, chỉ còn nghe thấy tiếng khóc sụt sùi...Em khóc đấy à?Không, em chỉ mừng quá thôi.

12 năm rồi, sao bây giờ anh mới chịu liên lạc với em?Trong lòng anh bất giác cảm thấy có chút lỗi lầm.

Anh ngồi trong xe, thất thần.

Giọng anh nhỏ dần:Xin lỗi.

Chỉ trách anh không thể tìm được cách liên lạc với em sớm hơn.

Vì anh đổi số nên dữ liệu mất hết cả, số em cũng không còn.

Vì ở xa nên anh khó tìm được...!Nhưng giờ anh đã về rồi, sẽ không đi nữa, sẽ ở cạnh em được không?Sẽ luôn bên em...!như ngày còn nhỏ? Anh làm được?Ừm.

Giờ anh đã có thế lực của riêng mình, anh đủ vững chãi để bảo vệ em rồi.


Hiện tại em ở đâu? Anh sẽ đến đó...Lộ Khiết hơi rối.

Cô thấy hiện tại với tình trạng của mình không tiện gặp, chỉ đành làm anh phật ý, hẹn anh hôm khác...!Dù bản thân cô không muốn lắm.Em sao vậy? Anh về em không vui sao?Không...!Anh hiểu lầm rồi.

Chỉ là...Chỉ là? Em không cho anh gặp thì anh sẽ lục tung cả thành phố để tìm em đấy.Lộ Khiết không biết nói sao ngoài chữ Đừng mà..., cô không biết nên làm gì mà nói sự thật:Thực ra...!em đang ở bệnh viện, gần khu nhà giàu Ảo Trạch Đế Cảnh.

Em sợ khiến anh lo lắng nên không nói.Vũ Phong cúp máy, phóng xe lao thẳng đến bệnh viện...Anh chạy hớt hải đến quầy lễ tân, thở hồng hộc, nói không ra tiếng.Vị tiên sinh này, anh cần tôi giúp gì?Tìm giúp tôi phòng có bệnh nhân tên Tư Lộ Khiết.

Nhanh, tôi đang gấp!Xin anh bình tĩnh!Lễ tân lật lại danh sách, tìm một lúc rồi chỉ cho anh phòng phục hồi số 11.

Quay lại đã thấy anh chạy đi đâu mất rồi.Anh chạy, chạy nữa, chạy không biết mệt.

Anh vừa vui mừng, lại vừa thấp thỏm lo âu.

Cảm xúc rối loạn, thật khó tả![...]Lộ Khiết...Ơ anh...?Anh đi nhanh đến gần, ôm chầm cô vào lòng, dí nhẹ đầu cô vào lồng ngực mình.

Cô có thể nghe rõ hơi thở, tiếng đập thình thịch của con tim anh.

Không biết có phải bản năng hay không, tay cô tự động ôm lấy anh, trước mắt cô nhòa đi, lệ cứ tuôn không ngớt...Đừng khóc.

Có anh đây rồi!Lộ Khiết bình tĩnh trở lại, khẽ lau nước mắt, lúc này cô mới nhận ra một bên vai áo anh đã ướt hết cả.Xin lỗi, tại em không kiềm lại được.


Khiến anh chê cười rồi!Vũ Phong cười xòa:Giữa chúng ta còn chuyện gì chưa trải qua đâu, em không cần ngại.

Hồi bé cứ mỗi lần bị ba mẹ mắng hay có chuyện buồn, em mà chẳng ôm anh khóc suốt.

Thói quen đó...!em không cần bỏ!Cô dần lấy lại được vẻ mặt tươi tắn, liên tục gật đầu.

Cô phải nâng niu, trân trọng những giây phút hạnh phúc hiếm có này.Mà sao em lại vào viện?À.

Không có gì đáng ngại đâu, em bị tai nạn xe thôi...Có gì thì em cần phải nói sự thật với anh.

Thế các bác biết chưa?Cô giật thót người, tay bỗng run hẳn.

Cô quên mất là ba mẹ vẫn chưa biết cô nhập viện...Anh đừng nói cho họ biết.

Em cầu xin anh!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận