Sau tai nạn ở bệnh viện, Vương Cẩm được đưa về Nam Cung gia cùng Phi Vũ. Vì sợi dây chuyền ở trong tay cô ta nên mọi người, bao gồm cả anh đều nhận định cô ta là người đã từng cứu anh. Nhân cơ hội đó, Vương Cẩm lại dẻo miệng thêu dệt thêm vài chuyện, người của Nam Cung gia cũng không điều tra gì nữa. Quan trọng nhất là Phi Vũ đã không còn ký ức gì về những ngày ở cùng Mộc Thuần, anh chỉ nhớ mình bị chú ám sát suýt chết, sau khi tỉnh dậy thì đã ở nhà, cho nên anh mới chẳng để tâm ai cứu mình. Đối với anh, ai đều như nhau cả.
Nhờ vậy, Vương Cẩm có được đặc quyền ở lại Nam Cung gia, đồng thời đến công ty nhậm chức. Cho dù năng lực tệ hại nhưng có tổng giám đốc nâng đỡ, ai dám đối đầu với cô ta chứ?
Rời khỏi phòng nhân sự, Vương Cẩm chọn vài người thích nịnh nọt mình và gọi họ vào nhà vệ sinh, cẩn thận quan sát rồi đóng cửa lại và dặn dò:
“Tôi cần các cô xử lý đầu bếp mới vào công ty tên Mộc Thuần, có làm được không? Tôi sẽ trả tiền, muốn bao nhiêu cứ nói!”
Vì đã cứu Phi Vũ nên chỉ cần đưa tay ra nói thiếu tiền, quản gia sẽ sắp xếp tất cả cho Vương Cẩm. Phòng nhân sự có mối quan hệ rất mật thiết với Phi Vũ, nếu cô ta trực tiếp bắt ép họ đuổi Mộc Thuần đi sẽ dấy lên nghi ngờ, cũng chưa chắc sẽ làm thế được. Cách tốt nhất là gọi người tới ức hiếp Mộc Thuần trong thầm lặng và để cô mau chóng rời đi, đồng thời ngăn cản Phi Vũ nhìn thấy Mộc Thuần.
Nghĩ tốt những thứ này, Vương Cẩm nói với ba cô gái trước mắt:
“Hồ ly tinh đó là bạn cũ ở cùng quê của tôi, tôi biết tính cách cô ta chắc chắn đang muốn tiếp cận người yêu của tôi, cho nên, tôi muốn đuổi cô ta đi.”
“Chị Vương yên tâm, bọn em sẽ nghĩ cách!”
“Em luôn đứng về phía chị.”
“Ừm.”
Cả ba người đều nhất trí sẽ xử lý Mộc Thuần, dù sao bây giờ khắp nơi đều đồn đãi Vương Cẩm sắp trở thành con dâu của Nam Cung gia rồi mà, mau chóng bám càng mới là quyết định đúng đắn.
Một âm mưu đã được họ dựng lên trong nhà vệ sinh riêng, lúc rời đi, ba người kia đều đã nhận được một số tiền rất lớn từ Vương Cẩm.
Vương Cẩm lấy son môi ra tô lại môi cho đỡ nhạt, nhìn chính mình trong gương với quần áo đắt tiền và trang sức đá quý, đặc biệt là viên kim cương xanh trên dây chuyền, cô ta hít sâu rồi tự nói với bản thân:
“Cơ hội sẽ không đến lần hai, không được để lỡ lần này!”
Bác sĩ đã nói bởi vì hai lần bị chấn thương nặng ở đầu nên khả năng Phi Vũ nhớ ra đoạn ký ức kia là rất thấp, phải có chuyện gì đó khiến anh kích động tột cùng mới may ra sẽ hồi phục trí nhớ. Dù chỉ có 20% anh sẽ nhớ ra mọi chuyện cũng đủ khiến Vương Cẩm lo lắng bất an.
Lúc này, Mộc Thuần đang ở nhà ăn chuẩn bị cơm trưa cho các nhân viên của công ty. Bếp trưởng khen ngợi người mới như cô khiến những vị đầu bếp khác rất khó chịu, cho nên đến giờ cô cũng chưa có bạn ở đây. Mà cô tới nơi này chủ yếu là vì Phi Vũ, cô chẳng quan tâm họ nghĩ gì về mình.
Giờ nghỉ trưa đến, nhà ăn đông nghìn nghịt người khiến ai nấy đều bận rộn. Mộc Thuần đang loay hoay đặt gà vào lò nướng thì bên ngoài vang lên âm thanh ồn ào, một nhân viên phục vụ chạy vào nói với bếp trưởng vài câu, sau đó ông quay sang nhìn Mộc Thuần:
“Tiểu Thuần, cháu ra đây một chút.”
“A? Vâng!”
Mộc Thuần vội vàng rửa tay, lau sạch sẽ rồi mới đi cùng bếp trưởng ra ngoài. Cô còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấy tiếng quát to:
“Ai đã làm món này vậy hả? Có mấy sợi tóc trong canh đây này!”
Đưa mắt nhìn qua bên đó, Mộc Thuần nhìn thấy một người phụ nữ đang nổi giận chỉ tay vào bát canh, mà hôm nay người phụ trách nấu canh lại là cô.
Mộc Thuần đi đến chỗ nhân viên kia cùng với bếp trưởng, ông ôn hòa lên tiếng:
“Xin lỗi cháu, chuyện này là do sơ suất của phía nhà bếp, tôi đã dẫn người phụ trách đến rồi đây.”
“Thành thật xin lỗi cô, tôi sẽ ngay lập tức đổi bát canh mới cho cô.” Mộc Thuần lập tức hiểu ý khi nhìn thấy cái liếc mắt của bếp trưởng.
“Đổi thì khác gì? Cô vừa nấu ăn vừa bứt tóc quăng vào nồi à? Phì.”
Cô gái kia giả vờ phun nước miếng, tiếng động quá lớn, hầu như mọi người đều bị ảnh hưởng. Một số nhân viên thường ăn các món của Mộc Thuần, đặc biệt là món canh hôm nay đều dừng đũa nhìn xem.
Bếp trưởng nhìn người này một lúc khiến cô ta có chút chột dạ, sau đó vẫn mạnh miệng:
“Tôi muốn tiền bồi thường cho bữa ăn này, hơn nữa cô ta nấu ăn không hợp vệ sinh gì cả, sao lại thuê một người chẳng có chút chuyên môn nào như cô ta thế?”
Mộc Thuần ở phía sau tiến lên một bước, cúi đầu nhận lỗi:
“Thành thật xin lỗi, lần sau tôi chắc chắn sẽ chú ý hơn. Cô muốn bồi thường bao nhiêu tôi cũng sẽ bồi thường cho cô.”
Bếp trưởng nhìn bát canh kia, ngoắc tay bảo phục vụ:
“Đem cái bát này vào trong trước đi.”
Mộc Thuần cắn chặt răng, móc tiền túi ra định bồi thường cho cô gái kia, nhưng bếp trưởng nhanh tay hơn chặn lại và cười lắc đầu với cô:
“Không cần bồi thường, để chú.”
Ông đưa cho cô gái nọ một phiếu ăn rồi nói:
“Đây là phiếu ăn nhà hàng ba sao của một người bạn tặng tôi, chắc sẽ hơn hẳn hàng ăn trong công ty. Cháu nhận rồi bỏ qua chuyện này được không? Lần sau chắc chắn cô ấy sẽ chú ý hơn.”
Mọi người đều đang nhìn, hơn nữa chưa biết đúng sai thế nào nhưng thái độ của bếp trưởng và Mộc Thuần đã đủ chân thành rồi, nhưng người kia không biết chừng mực chút nào, chỉ vào cô và mắng:
“Tôi làm việc vất vả thế nào có biết không? Ăn một bữa cơm cũng bị các người làm cho buồn nôn nữa. Có tóc trong thức ăn mà đem lên cho tôi ăn được à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...