Tổng Tài Anh Sai Rồi

An Nhiên, cố gắng đẩy anh ra, thoát khỏi vòng tay anh, cố gắng để mình kiên cường mạnh mẽ trước anh giọng cô đã bớt đi xúc động nhìn thẳng vào mắt anh cô nói:

_ Anh muốn tôi không rơi nước mắt, muốn tôi không đau khổ vậy thì hãy trở về đi, đừng dây dưa nữa, hiện tại chúng ta đều có cuộc sống riêng, nếu tôi nhớ không lầm có khi đứa bé năm đó cô ấy mang cũng bằng tuổi với An Phong bây giờ, anh hẳn có một gia đình hạnh phúc, có người vợ anh yêu thương, có bảo bối anh hằng mong muốn, vậy anh cần gì sự tha thứ của tôi, nếu anh đến đây vì An Phong thì không cần tới, con trai tôi là Mạc An Phong, nó mang họ Mạc không phải họ Hàn.

Nói rồi cô quay lưng lại với anh, đi tới sát cửa sổ nhìn ra khoảng mênh mông của bờ sông buổi đêm,cô không thể mềm lòng, bởi khi cô mềm lòng cô lại không thoát khỏi sự tổn thương anh mang đến.

Nguyên Phong nghe vậy thì nhất thời không biết giải thích ra sao, cô không biết chuyện của anh và Vân Kiều, cô không biết tấ t cả đều là âm mưu của nhà họ Bùi.

Anh muốn lên tiếng giải thích thì chợt cánh cửa phòng ngủ bật mở, thân hình nho nhỏ lao tới cạnh An Nhiên,ngước đôi mắt to tròn nhìn cô rồi cất giọng nũng nịu:

_ Mami... ôm tiểu bảo... đi ngủ.

An Nhiên nghe vậy trong lòng mềm nhũn lại, lau vội những giọt nước mắt đọng trên má, cô đưa tay ôm con lên và cất giọng ngọt ngào:


_ uhm, để Mami ôm con đi tắm rồi đi ngủ nha.

Cô quay sang anh giọng nói đã trở về lạnh lùng như cũ:

– Mời anh về cho, căn nhà này không phải nơi anh nên tới, đừng để Vân Kiều biết anh dây dưa với tôi, nếu không cô ta lại dùng những thủ đoạn hèn hạ và bẩn thỉu với tôi, tôi không dảnh xem mấy người diễn kịch.

Nói rồi cô ôm con về phòng ngủ, tiểu bảo quay qua làm mặt xấu với anh tỏ vẻ nó đã chiến thắng.

Nguyên Phong nhìn theo cánh cửa phòng bị đóng chặt anh thực sự bất lực, một bên tha thiết muốn vợ tha thứ để được đường đường chính chính ôm vợ, mà một bên tiểu quỷ nhỏ luôn tìm cách phá anh, còn muốn gả mami cho Thiên Tuấn Hạo, đừng có mơ, cô chỉ thuộc về anh, mãi mãi là của anh.

Anh lặng lẽ xoay người rời đi.Trên gương mặt anh tuấn đều là một mảnh mất mát không cam lòng, An Nhiên ở trong phòng hé nhìn qua tấm rèm cửa, anh chưa đi ngay mà vẫn đứng cạnh giàn tường vi màu trắng nhìn về phía phòng của cô, lâu thật lâu vẫn không có rời đi.

Cô vô thức lên tiếng nho nhỏ:

" Anh bị ngốc à? không mau về đi ngoài trời sương xuống rất lạnh, bàn tay đang bị thương nữa, sao cứ khiến cô không yên lòng như thế chứ?

...

Mấy ngày hôm nay An Nhiên đã tìm được trường học uy tín cho An Phong, hàng ngày cô đưa con tới trường rồi tới phòng làm việc, một hai buổi đầu do chưa quen trốn đông người Tiểu bảo la toáng lên lúc phải chia tay mẹ, nhưng giờ đã ổn hơn nhiều đã tự mình khoác balo vào lớp không còn đòi mẹ ôm nữa,An Nhiên vô cùng vui mừng vì tâm trạng của con, đã khiến cô yên tâm đôi chút.

Buổi sáng hôm nay An Nhiên mải bận rộn với một số đơn hàng cần giao trong ngày nên quên luôn cả bữa trưa.


Chợt có một hộp cơm và một ly trà sữa nóng được đưa tới trước mặt cô.An Nhiên buông bút xuống ngước nhìn lên nhận ra gương mặt quen thuộc sắc mặt cô không vui thơ ơ nói:

_ Hình như đường đường là người đứng đầu Hàn Thị nhưng mặt của anh cũng hơi dày rồi đấy, không cần mặt mũi nữa hay sao mà ngày ngày tới đây làm phiền tôi.

Nguyên Phong vẫn giữ nguyên nét mặt không đậm không nhạt:

_ Anh đâu cần mặt mũi anh chỉ cần em.

_ Anh điên à?

_Uh anh điên, anh là bị em ép điên.Hàng ngày vợ ở ngay trước mặt mà không thể ôm, em nói xem có thể không điên hay không?

An Nhiên nhìn gương mặt vô lại của anh sao giờ cô mới thấy cái bộ mặt không có chút liêm sỉ nào của anh như vậy chứ, giọng cô chán ghét:

_ Vô liêm sỉ.Ai là vợ của anh cơ chứ?


Nguyên Phong vẫn bộ dáng ngang ngược chiếu ánh mắt vô lại lên người cô cười lớn trêu chọc cô:

_ Em là vợ của anh, anh chỉ vô liêm sỉ với một mình em,em đâu cần ấm ức, rồi nhắc đi nhắc lại như vậy.

Lúc này An Nhiên không chịu được nữa tức giận đứng lên đối diện anh dùng ánh mắt như muốn đánh lên cái bản mặt kẻ nào đó giọng cô vang lên:

_ Hàn Nguyên Phong! Anh muốn chết đúng không?

Nguyên Phong áp sát cô lên vách tường đằng sau, An Nhiên sợ hãi đi giật lùi từng bước tới khi lưng gần chạm lên bức tường lạnh lẽo thì Hàn Nguyên Phong đưa tay ra sau đỡ cho cô khỏi bị thương giọng anh tràn đầy ấm áp cùng cưng chiều:

– Nếu được chết dưới tay em, anh cam tâm tình nguyện.

Nói rồi anh một tay ôm cả thân hình nhỏ bé của cô vào lòng một tay giữ cằm cô, chuẩn xác hôn lên môi cô một nụ hôn vô cùng dịu dàng cùng trân trọng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận