Nghe thấy thế, Tô Lam lập tức hỏi Kiều Tâm: “Tại sao? Khi nào cậu muốn uống, tớ đều có thể nấu cho cậu nhé?”
Kiều Tâm bưng chén, cười nói: “Tớ thấy cậu sẽ đưa bọn trẻ đến nhà Quan Triều Viễn ở ngay thôi.”
Nghe thế, Tô Lam hạ khóe miệng: “Cậu lại nói mê sảng gì đấy?”.
Advertisement “Tớ nói mê sảng gì chứ? Sáng sớm hôm nay, ai trời còn chưa sáng đã dậy nấu canh? Đừng tưởng rằng tới không nhịn ra nhé, lần này cậu đối xử với anh ta hoàn toàn khác.” Kiều Tâm cướp lời.
“Là bởi vì anh ta cứu Tô Yên và Chi Chi nên mới bị thương, trên phương diện đạo đức, có thế nào tớ cũng phải cảm ơn anh ta một chút chứ? Tô Lam nóng lòng cãi lại.
“Được rồi, đừng giải thích, càng bội càng đen” Kiều Tâm hoàn toàn không nghe lời Tô Lam nói, cười gian nói.
“Miệng lớn lên trên mặt cậu, cậu nói muốn nói gì thì nói.” Thấy Kiều Tâm.
không tin, Tô Lam cũng không miễn cưỡng, lầm bầm một câu, sau đó đút sườn cho Xuân Xuân.
Advertisement Đêm này, Tô Lam vẫn trằn trọc trở mình, nhưng hai ngày này có thật sự quá mệt mỏi, qua nửa đêm mơi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Lúc Tô Lam mở mắt ra, sắc trời bên ngoài đã sáng rồi.
Cô nhanh chóng ngồi dậy, chần chừ một lúc, lập tức đi vào nhà bếp, bắt đầu động tay động chân với canh sườn còn sót lại.
Tới gần trưa, canh sườn mới ninh xong, Xuân Xuân vẫn còn ngủ, Tô Lam nhờ Kiều Tâm giúp mình một chút, sau đó lập tức kéo Minh An rời khỏi nhà.
Lúc đi đến bệnh viện, bước chân Tô Lam lại chần chừ, tựa như thấy được nụ cười xấu xa của Kiều Tâm trước khi cô ra cửa.
Cô đang làm gì thế? Sao lần này lại không nhẫn tâm chứ? Rõ ràng hôm qua đã thề sẽ không nấu canh cho Quan Triều Viễn, nhưng sáng nay lại không nhịn được nấu canh, Tô Lam thật sự có chút hận bản thân.
Lúc này, Tô Lam chợt phát hiện Lâm Minh đang từ đi tới từ cách đó không xa.
“Cô Tô, sao cô không lên?” Lâm Minh đi tới, nhìn lướt qua hộp giữ nhiệt trong tay Tô Lam.
Tô Lam vội vàng đưa hộp giữ nhiệt đến trước mặt Lâm Minh, cười nói: “Xuân Xuân vẫn đang ở nhà, tôi phải lập tức trở về, phiền anh mang canh xương hầm này lên cho anh ấy.
Còn nữa, hôm nay Minh An ở lại chơi với daddy đi.”
Lâm Minh vẫn không nói gì, Minh An lập tức kéo vạt áo của Tô Lam, nói: “Mẹ, mẹ cùng lên thăm daddy với Minh An đi?”
Tô Lam cúi đầu nhìn Minh An, xoa đầu cậu bé, nói: “Minh An ngoan, Xuân Xuân vẫn còn ở nhà, mẹ phải về chăm sóc em, hôm nay con ở bệnh viện chăm sóc cho daddy đi, có được không?”
“Được rồi.” Mặc dù Minh An không mấy hài lòng, nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó một tay Lâm Minh vừa dắt Minh An, tay còn lại cầm hộp giữ nhiệt rời khỏi tầm mắt Tô Lam.
Trên đường về nhà, trong lòng Tô Lam lại thoải mái hơn nhiều, nói chuyện cũng tố, bản thân cũng không cần gặp mặt anh, thế nhưng tâm ý của mình vẫn đến.
Dù sao người ta cũng vì người nhà mình nên mới bị thương...!
Ngày hôm sau, Tô Lam vừa bước vào phòng làm việc, đại bị thư ký của Linda Lâm gọi tới phòng làm việc của Linda Lâm.
Đối mặt với Linda Lâm, Tô Lam có hơi lúng túng, bởi vì chuyện ở bệnh viện lần trước, Linda Lâm đã rất bất mãn với cô, cô ta cho rằng cô cố ý lừa gạt cô ta về mối quan hệ với Quan Triều Viễn, Linda Lâm đưa mắt nhìn Tô Lam, trên mặt không có biểu cảm gì: “Tô Lam, dự án của Đàm Chính cô thực hiện rất tốt, cho nên tôi đại diện công ty thông báo cho cô, bắt đầu từ hôm nay, cô được trở thành nhân viên chính thức, sau này sẽ là nhân viên chính thức của công ty du lịch chúng tôi.”
Nghe thấy thế, Tô Lam vẫn chưa nghĩ ra mình có muốn tiếp tục làm việc ở công ty du lịch hay không, nhưng có thể trở thành nhân viên chính thức cũng
là một chuyện tốt, lập tức mỉm cười nói: “Cảm ơn Linda.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...