Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Lời này khiến chân mày Quan Triều Viễn nhíu chặc, chần chừ một lúc, rồi nói: “Có lẽ Linda Lâm có ảo tưởng không thực tế, thế nhưng tôi chẳng có chút cảm giác nào.”
Đây xem là cái gì? Đang giải thích với mình sao? Nếu biết người ta có ảo tưởng không thực tế với mình, thế tại sao còn chấp nhận còn nhận lời mời đến nhà hàng xoay?
Một lúc sau, giọng điệu Tô Lam cứng ngắc: “Đây là chuyện riêng của anh, anh không cần giải thích với tôi.”
Advertisement Nghe thấy thế, sắc mặt Quan Triều Viễn lập tức trầm xuống, tiếng nói cũng đẩy cao một chút: “Có phải bây giờ tôi ở bên cạnh ai em cũng không quan tâm đúng không?”
Tiếng nói của anh quá lớn, Minh An dã lớn, thế nhưng Xuân Xuân vẫn còn nhỏ, Xuân Xuân lập tức oà khóc!
Thấy con gái khóc, Tô Lam ôm chặt Xuân Xuân, vừa xoa đầu dỗ dành cô bé: “Xuân Xuân ngoan, Xuân Xuân đừng sợ nhé..”
Thấy dáng vẻ thút thít của con gái, Quan Triều Viễn lập tức hối hận, anh thật sự đã mất bình tĩnh trước mặt con cái mình.

Advertisement Sau khi cảm xúc của Xuân Xuân đã ổn định, Tô Lam lập tức lạnh lùng nói với Quan Triều Viễn: “Bây giờ giữa tôi và anh không có liên quan gì đến nhau.

Cho nên anh ở cạnh ai là quyền tự do của anh.


Thật sự xin lỗi, Xuân Xuân buồn ngủ rồi, tôi đưa bọn trẻ về đây!”
Nói xong, một tay Tô Lam ôm Xuân Xuân, một tay kéo Minh An rời khỏi phòng bệnh.

Cau mày nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, tay Quan Triều Viễn siết lại thành quyền, vô cùng hối hận vì những lời mình nói vừa nãy.

Một phút sau, lúc Quan Triều Viễn đang ảo não, đột nhiên có một yêu tinh âm thầm chạy tới.

“Ba bi!” Minh An nhào tới trước giường Quan Triều Viễn.

Thấy con trai đột nhiên quay lại, Quan Triều Viễn nhìn về phía cửa, chỉ thấy cửa không có ai, không một bóng người, anh lập tức tò mò hỏi: “Minh An, sao con lại quay lại? Mẹ con đâu?”
“Mẹ đang ở dưới lầu, mẹ bảo Minh An tới lấy bình giữ nhiệt.” Minh An trả lời.


Nghe thấy thế, Quan Triều Viễn đưa hộp giữ nhiệt cho Minh An, cũng dặn dò: “Chậm một chút, đừng để bị ngã, nhớ nghe lời của mẹ con.”
“Biết rồi.” Minh An gật đầu một cái, sau đó ôm hộp giữ nhiệt chạy về phía cửa.

Nhìn bóng lưng của Minh An, Quan Triều Viễn đột nhiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ, ba người bọn họ đã trở thành tất cả cuộc đời anh, bọn họ vừa rời đi, thật sự như muốn khoét rỗng tâm hồn anh vậy, từ trước đến giờ anh chưa từng có cảm giác như thế, cảm giác này thật sự khiến người khác vô cùng ảo não và buồn chán.

Sau khi Minh An rời đi, lại đột nhiên trở lại, ngây thơ cười nói với Quan Triều Viễn: “Ba bi, yên tâm đi, con sẽ dỗ dành mẹ thật tốt.”
Nghe thấy thế, Quan Triều Viễn hé môi cười một tiếng, vẫy tay với Minh An, tỏ ý bảo cậu bé chạy nhanh đi.

Minh An hồn nhiên cười một tiếng, sau đó xoay người chạy ra ngoài...!
Sau khi trở về, Tô Lam thế trong lòng: 'Sẽ không nấu canh cho anh ta nữa.”
Thế nhưng, trên đường trở về cô lại mua thêm một đống sườn, nhưng trong lòng lại suy nghĩ: Đống sườn này không phải để nấu cho Quan Triều Viễn ăn, cô mua để nấu canh cho Minh An và Xuân Xuân ăn.”
Buổi tối, Tô Lam hầm xương, Minh An và Xuân Xuân ăn rất ngon, Kiều Tâm bưng chén canh cười nói: “Tay nghề nấu canh của cậu càng ngày càng tốt rồi đấy.”
“Sau này sẽ thường xuyên nấu canh cho cậu uống.” Tô Lam cười nói.

Kiều Tâm lại nhíu mày, nhìn lướt qua Minh An và Xuân Xuân, nói: “Sao tớ lại có cảm giác sau này cơ hội thế này sẽ không nhiều lắm thế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận