Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Thật ra có trời mới biết cô canh lửa suốt hai tiếng, chờ xong hết mới có thể dùng lửa riêu riêu để hầm, nếu không mùi vị và độ nhừ sẽ kém hơn rất nhiều.

Nhưng cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận vì nấu canh cho anh nên cô mất giấc ngủ.

Đương nhiên Quan Triều Viễn có thể nhìn ra Tô Lam đang mạnh miệng, cho nên cũng không tiếp tục tranh cãi với cô, mà cúi đầu thưởng thức món ngon trong chén, thật ra bình thường anh không uống canh giò heo, ngại mùi đặc biệt của nó, nhưng hôm nay lại cảm thấy nó là món ngon ở trần gian.
Lúc này, Minh An đột nhiên kéo vạt áo của Tô Lam, ngẩng đầu vô cùng nghi ngờ nói: “Mẹ, tại sao daddy phải uống canh giò heo hầm thế? Bình thường chị Hồng đều hầm canh xương hoặc cháo gà.”

Nghe thấy thế, Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn đang ăn canh giờ heo, trả lời: “Ăn gì bỏ đấy, daddy của con đang bị thương ở chân, cho nên phải bồi bổ giò heo!”
Advertisement
Nghe thấy thế, Quan Triều Viễn đang ăn giò heo ho khan một tiếng, suýt nữa đã sặc vội vàng rút khăn giấy lau miệng.

Tô Lam nhìn dáng vẻ chật vật của Quan Triều Viễn, buồn cười không thôi.

Thật ra sáng sớm hôm nay, lúc cô nấu canh đã lục tung tủ lạnh chỉ tìm được hai cái giò heo mà thôi.

Khi ấy còn quá sớm, hơn nữa cần phải chăm sóc cho Minh An và Xuân Xuân, cô cũng không thể ra ngoài mua xương gì đó hay gà gì đó, cũng chỉ có thể hầm hai chiếc giò heo này.

Lúc đầu chỉ là một câu đùa giỡn, thế nhưng trẻ con không hiểu, Minh An còn tưởng thật, sau đó lập tức nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Ăn gì bổ nấy? Vậy sau này nếu ba bị thương ở đầu, không phải mẹ sẽ hầm đầu heo cho daddy ăn chứ?
Giờ phút này, Minh An thật sự đã nói mấy lời không nên nói, Tô Lam không nhịn được cúi đầu cười đau bụng, Minh An cũng toét miệng cười, để lộ hàng răng trắng tinh.
Lúc này, Quan Triều Viễn lại vô cùng lúng túng, bẽ mặt mắng Minh An, nói: “Nếu còn nói bậy bạ nữa, xem ba có bẻ răng con không!”

Advertisement
Nghe thấy thế, Đông Đông bị sợ lập tức trốn sau lưng Tô Lam, sau đó để lộ một cái đầu ra, nhìn về phía Quan Triều Viễn, khiêu khích nói: “Ba dám?”
“Con xem xem ba có dám hay không?” Quan Triều Viễn giả vờ muốn nhảy xuống giường.
Minh An lại ôm eo Tô Lam, ầm ỉ nói: “Có mẹ ở đây, ba cũng không dám!”
“Thằng nhóc con, tìm được núi dựa rồi đúng không?” Mặt Quan Triều Viễn tối sầm vì tức giận.
Thấy hai ba con họ gây nhau, Tô Lam hé môi cười, vẫn cúi đầu nói với Minh An: “Minh An, không được hỗn với ba như thế!”
“Vâng.” Trái lại, Minh An rất nghe lời Tô Lam, lập tức cúi đầu, vâng một tiếng, sau đó vẻ kiêu căng cũng không còn nữa.
“Thằng nhóc thối, còn dám thách thức ông đây!” Quan Triều Viễn bất mãn nhìn về phía Minh An, lầm bầm một câu, dáng vẻ như đứa trẻ vậy.

Ngồi một lúc, Tô Lam cảm thấy ngượng ngùng, dường như giữa cô và Quan Triều Viễn không có chuyện gì để nói, chỉ có hai đứa nhỏ không ngừng khuấy động bầu không khí.
Sau đó, Tô Lam đứng lên nói: “Không còn sớm nữa, tôi đưa bọn chúng về, ngày mai tôi lại đưa chúng đến thăm anh.”
Dường như Quan Triều Viễn không muốn bọn họ đi, thế nhưng cũng không thể giữ lại, lập tức gật đầu: “Được rồi, một mình em đưa hai đứa đi quá cực, sau này tôi sẽ bảo Lâm Phong đón bọn chúng về cho chị Hồng chăm sóc.”
“Ngày mai là chủ nhật, tôi rảnh, bảo trợ lý Lâm thứ hai hãy đến đón bọn chúng.” Tô Lam suy nghĩ một chút, nói.
“Cũng được.” Quan Triều Viễn gật đầu, sau đó đột nhiên nói: “Nếu như em thấy ở công ty du lịch không vui, tôi có thể giới thiệu cho em một công việc khác, chắc chắn đãi ngộ không kéo với công ty du lịch.”
Nghe thấy thế, Tô Lâm lập tức nhíu mày, thầm nghĩ: ‘Anh ta đang nói gì thế? Chẳng lẽ sợ Linda Lâm tìm mình gây phiền phức?’ Sau đó Tô Lam lập tức hỏi ngược lại: “Là vì Linda Lâm là cấp trên của tôi sao? Nếu thật sự là như thế, tôi cũng không cảm thấy gì cả, Linda Lâm hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta, nếu như cô ấy biết tình trạng hiện giờ của chúng ta, tôi nghĩ cô ấy sẽ không để ý đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui