Không hiểu sao khi nhìn thấy số của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam cảm thấy rất tốt, có lẽ lúc này có cần một người có thể tiếp thêm sức mạnh cho mình, cô thật sự sắp bị đánh gục rồi.
"Alo?" Một giây sau Tô Lam trả lời điện thoại.
Advertisement "Tô Lam, tôi nghe Giang Mỹ Uyển nói rằng em từ chức rồi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao đang làm tốt công việc của mình thì lại đột nhiên từ chức? Còn nữa, bây giờ em đang ở đâu? Tại sao tôi không tìm thấy em ở Thanh Sơn?" Nghe thấy giọng nói Tô Lam, anh ấy vội vàng hỏi một loạt câu hỏi.
Nghe nhiều câu hỏi như vậy, Tô Lam không biết trả lời cái nào trước, chỉ có thể trả lời chung chung: "Em gái tôi sinh con rồi nhưng không có ai ở nhà chăm sóc, nên tôi về Giang Châu để chăm sóc trong khi em ấy ở cữ"
Quan Khởi Kỳ im lặng một lúc, sau đó nói: "Ý của em là sau này sẽ không trở lại Thanh Sơn, nữa sao? Em có định ở Giang Châu lâu không?"
Câu này khiến Tô Lam không trả lời được, bởi vì chính cô cũng không biết nên đi đâu.
"Tôi cũng chưa có ý định cụ thể." Tô Thanh cười khổ nói.
Advertisement Anh ấy nghe xong cười nói: "Chưa tính xong có thể từ từ tính, em cứ chăm sóc tốt cho con gái của em gái em, hai ngày nữa tôi sẽ mời em ăn cơm, em nhất định đừng khách sáo, tôi còn muốn để em xem xem tôi mặc bộ quần áo em mua có đẹp hay không!"
"Được thôi." Tô Lam nhẹ giọng nói.
Lần trước, đổi quần áo xong liền đóng gói rồi gửi qua đường bưu điện cho Quan Khởi Kỳ, cũng là báo đáp cho anh ấy một nhân tình.
Nghe thấy Tô Lam đồng ý, Quan Khởi Kỳ vui mừng khôn xiết, Tô Lam cũng có thể nghe thấy tiếng cười đắc ý của anh ấy.
"Vậy quyết định như vậy nhé, tạm biệt!"
"Tạm biệt." Sau đó Tô Lam cúp điện thoại.
Tô Lam ngồi trên hàng ghế hồi lâu mới bình tĩnh lại, kéo vali trở về nhà.
Cô không muốn mẹ biết cô đã cãi nhau với Tô Yên vì sợ bà lo lắng, hơn nữa, cãi nhau vì chuyện kiểu này thật sự rất mất mặt.
Một buổi chiều, Tô Lam vẫn gượng cười trước mặt mẹ.
Đến nửa đêm yên tĩnh, Tô Lam trở về phòng của mình sau đó mới hoàn toàn thoải mái.
Khóa cửa lại xong Tô Lam dựa vào tấm cửa, tâm trạng rất phức tạp...!
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, cô phải tiếp tục sống, sáng hôm sau Tô Lam mạnh mẽ trở lại, cô tự nhủ: cô thực sự là một con gián bị đánh hoài mà không chết! Tuy nhiên cô cảm thấy bản thân rất buồn cười.
"Tô Lam, ăn cơm thôi!" Sở Thanh Diên vừa ngồi vào bàn ăn vừa gọi.
"Vâng." Tô Lam tắm rửa xong đi ra khỏi phòng ngủ.
Ngồi vào bàn ăn, Tô Lam tròn mắt khi nhìn thấy bữa sáng thịnh soạn trên bàn.
"Mẹ, hôm nay là ngày tết sao?"
Trên bàn có thịt muối, một ít dưa chua, bánh mì hấp, cháo và bánh thịt nhỏ, buổi sáng phải mất hai tiếng đồng hồ để chuẩn bị những bữa ăn này, có thể tưởng tượng mẹ đã dậy sớm như thế nào.
"Con bé chết tiệt, còn không phải do đã lâu như vậy rồi con không ở nhà ăn cơm, sợ con
muốn ăn đồ mẹ nấu!" Sở Thanh Diên trợn trắng mắt nhìn Tô Lam, bưng bát cháo đi đến trước mặt cô.
"Con biết ngay là mẹ thương con mà." Tô Lam làm nũng vỗ nhẹ lên mu bàn tay Sở Thanh Diện.
"Con bớt chọc giận mẹ là được rồi." Sở Thanh Diên trở mặt, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên.
"Sau này con nhất định sẽ nghe lời mẹ." Tô Lam dịu dàng nói, sau đó bắt đầu cúi đầu ăn cơm: "Lam Lam, Tô Yên đã kết hôn sinh con, người làm chị gái như con không phải cũng nên tìm người kết hôn sao?" Sau một lúc, đột nhiên Sở Thanh Diên nhìn Tô Lam nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...