Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Nghe thấy Trịnh Hạo nói, Tô Lam khiếp sợ nhìn chằm chằm anh ta.

Anh ta hiểu rõ Tô Yên như vậy sao? Mà bây giờ bản thân cô còn không hiểu rõ được Tổ Yên rôi.

Advertisement Sau đó Trịnh Hạo nói: "Tôi hiểu quá rõ Tô Yên, cô ấy sẽ đổ hết lỗi của mình lên đầu người khác, tất cả đều là lỗi của người khác, cô ấy không hề sai chút nào."
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Tô Lam là phản bác lại Trịnh Hạo: "Trịnh Hạo, tôi không cho phép anh nói Tô Yên như vậy, đừng quên em ấy là vợ anh!"
Trịnh Hạo nhìn thấy biểu cảm Tô Yên có chút kích động, yên lặng một lúc, cũng không tranh cãi cùng cô mà bình tĩnh nói: "Tô Lam, sau này từ từ rồi cô sẽ hiểu được, cô sẽ biết tôi nói không hề sai"
Nhất thời, Tô Lam có hơi mơ hồ.

Advertisement Nhớ lại những lời ban nãy cô ấy nói với cô, trong lòng Tô Lam cũng rất bối rối, tại vì Trịnh Hạo nói đúng, ban nãy Tô Yên đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu Tổ Lam.

"Trịnh Hạo, có phải anh có thành kiến với Tô Yên không?" Tim Tô Lam vẫn hướng về Tổ Yên.


Thấy Tô Lam không hề tin lời mình nói, Trịnh Hạo cười khổ nói: "Tôi biết nói về Tô Yên với cô là không đúng, cô không chỉ không tin mà còn trách móc tôi, cô cứ coi như tôi chưa nói gì là được."
Hai tay anh ta buông ra, tâm trạng rất không tốt.

Tô Lam biết mình không thể thuyết phục được Trịnh Hạo và cô cũng không thể đồng ý với lời nói của Trịnh Hạo.

Vì vậy sau đó cô nói với anh ta: "Dù sao bây giờ Tô Yên cũng đang ở cữ, con gái hai người cũng còn rất nhỏ, cho nên có nhiều chuyện anh nên bao dung chút, đừng nên chấp nhặt với em ấy, đến việc tính tình của Tô Yên là như thế nào tôi cũng có phán đoán của mình, anh mau đi lên đi, tôi đi đây!"
Nói xong, Tô Lam kéo vali quay người nhanh chóng rời khỏi.

Cô không muốn nói nhiều với Trịnh Hạo, còn cuối cùng Trịnh Hạo và Tô Yên sẽ xảy ra chuyện gì cô cũng không thể quyết định được, bây giờ lựa chọn tốt nhất của cô chỉ có thể là tránh xa nó.

Tô Lam ra khỏi khu chung cư không gọi xe taxi, chỉ cảm thấy cả người kiệt sức, kéo chiếc vali đi bộ một lúc lâu mới tìm thấy một dãy ghế bên đường cho mọi người nghỉ ngơi và ngồi xuống.

Nhìn sóng nước trên mặt hồ nhân tạo phẳng lặng cách đó không xa, cô cảm thấy những năm qua giống như một giấc mộng.


Cô không bao giờ biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo và một khi mất cảnh giác, cô sẽ vội vàng không kịp đối mặt với chút gì đó khó khăn.

Nếu mọi chuyện có thể làm lại tất cả, cô hy vọng ngày đó cô không đi xem mắt với Trịnh Hạo, vậy thì cô sẽ không quen biết Trịnh Hạo, Tô Yên cũng sẽ không quen biết Trịnh Hạo, như vậy bây giờ Tô Yên vẫn vui vẻ hưởng thụ kim tự tháp trong cuộc sống đại học.

Nếu mọi chuyện có thể làm lại, đêm đó cô sẽ không bao giờ để bản thân say, cô sẽ không để mình dính dáng gì đến Quan Triều Viễn.

Nếu không quen biết Quan Triều Viễn cô vẫn đang đi làm ở Thịnh Thế, chưa kể còn vô lo vô nghĩ, cũng sẽ không khổ sở như bây giờ.

Đáng tiếc mọi chuyện không những không thể làm lại mà hối hận cũng vô ích, hiện tại mối quan hệ của cô và Quan Triều Viễn thật phức tạp và xấu hổ, cô và em gái ruột của mình sắp trở thành kẻ thù của nhau, Tô Lam cảm thấy đời này có thật sự thất bại.

Tình yêu, sự nghiệp, tình thân, nếu cô không đủ chắc chắn có thể nắm bắt được thì sao hôm nay cô có thể đặt mình vào hoàn cảnh như vậy?
Reng reng...!reng reng...!
Trong lúc Tô Lam đang suy nghĩ lung tung, điện thoại đột nhiên vang lên.

Tô Lam lấy điện thoại di động ra, thấy là Quan Khởi Kỳ gọi tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận