Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
“Nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn kia, chúng ta sẽ không có chuyện sau đó.”
“Nên không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em chỉ có thể có chuyện ngoài ý muốn với anh.”
“Anh thật ngang ngược.”
“Người đàn ông nào cũng bá đạo với người phụ nữ của mình, sao, em không thích à?”
“Thích thì sao mà không thích thì sao?”
“Thích thì anh bá đạo tiếp, không thích thì anh bá đạo tiếp đến khi em thích thì thôi.”
“Đáng ghét!”
Trong chớp mắt, không khí nói chuyện thay đổi hoàn toàn, ấm áp mà dây dưa, hai người anh một câu em một câu gửi lời yêu thương.
“Hôm nay tìm công việc thế nào?” Nói lời yêu thương cũng kha khá rồi, đột nhiên Quan Triều Viễn chuyển chủ đề.
Tô Lam gõ mấy từ kể khổ: “Bây giờ công ty lớn đều không tuyển kế toán, tuyển kế toán toàn là công ty nhỏ, đãi ngộ và tương lai đều không tốt lắm.
Nên em muốn tìm lại thử xem, thật sự không được thì tìm công ty nhỏ làm trước.”
“Bây giờ kinh tế suy thoái, công ty lớn đều cắt giảm biên chế, đương nhiên sẽ không tuyển kế toán, công ty nhỏ có tính lưu động lớn, nên sẽ tuyển nhân viên kế toán, anh đề nghị em đợi chứng chỉ của CPA lại tìm việc, lúc đó đã sang năm, phỏng chừng đến lúc đó kinh tế hẳn sẽ chạm đáy rồi tăng lên lại, với lại
qua sự thay đổi nhân viên đầu năm cuối năm, các công ty lớn hẳn sẽ thông báo tuyển dụng một lượng lớn nhân viên để lấp chỗ trống, em lại có chứng chỉ CPA, nên sẽ có sức cạnh tranh tương đối.” Quan Triều Viễn chỉ dẫn nghiệp vụ cho cô.
Tuy Tô Lam rất khâm phục sự nắm chắc của Quan Triều Viễn đối với kinh tế, nhưng cô vẫn cau mày.
“Đợi sang năm các công ty lớn mở lại cũng phải hai tháng, em không thể rảnh rỗi hai tháng nhỉ? Em thấy em vẫn nên tìm công việc làm trước, tránh ở nhà rảnh quá có bệnh.”
“Sao lại rảnh? Chúng ta có thể kết hôn, em làm bà chủ toàn thời gian không ổn à."
Đọc tin nhắn này, Tô Lam bất giác trợn tròn mắt.
Ý gì vậy? Anh định cầu hôn sao? Có điều, sao tùy tiện thể?
Tô Lam bối rối, cô thật sự chưa nghĩ đến chuyện kết hôn.
Tuy cô và anh đã kết hôn một lần, nhưng ý nghĩa lần này và lẫn trước hoàn toàn khác nhau.
“Sao không nói chuyện?” Có thể đợi lâu quá không thấy tin trả lời của Tô Lam, Quan Triều Viễn lại gửi tin nhắn đến.
Tô Lam vội trả lời: “Không, em đi vệ sinh.”
“Anh còn tưởng em sợ rồi!” Bên kia lập tức trả lời lại.
“Em sợ gì?”
“Sợ kết hôn với anh.”
“Buồn cười, cũng chẳng phải em chưa kết hôn với anh bao giờ.”
“Đã thế, vậy chúng ta nhanh kết hôn đi.”
Đọc đến đây, Tô Lam lập tức thầm kêu không ổn, cô vừa không cẩn thận đã rơi vào bẫy khích tướng của anh.
“Em đang nói chuyện công việc với anh, sao anh lại chuyển chủ đề?” Tô Lam vội chuyển chủ đề.
“Thì bàn công việc, vị trí vợ của tổng giám đốc.” Bên kia dùng lý lẽ thẳng thừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...