Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


“Em không có hứng thú với vị trí này.”
“Vậy thì vị trí vợ của Quan Triều Viễn anh.”
“Cái này khác nhau sao?”
“Đây là vị trí chỉ em có thể làm”
“Sau đó em phải làm việc.”
“Anh không nói không để em làm việc bán thời gian, sau này công việc chính của em là vợ của Quan Triều Viễn, việc phụ thì tùy em”
“Cái này thì có thể suy nghĩ.” Tô Lam hất cằm trả lời.

“Có điều em không muốn tìm việc phụ, anh có một đề nghị.”
“Đề nghị gì?” Tô Lam có hứng thú với việc này.

“Về Thịnh Thế làm việc đi!”
Đọc mấy từ này.

Tô Lam lập tức bác bỏ.

“Em không muốn làm đồng nghiệp của anh!”

“Vậy thì là cấp dưới của anh.”
“Có gì khác biệt?”
Hai người cứ anh một câu, em một câu, nói chuyện đến rất khuya rất khuya, đến khi Tô Lam ngủ quên mất.

Hôm sau, mặt trời đã treo trên đỉnh núi, Tô Lam mới thức dậy khỏi giấc mơ.

Trời đất! Đã sắp mười giờ, sao cô lại ngủ nướng như vậy?
Đêm qua nói chuyện đến ba giờ, không ngủ nướng mới lạ, Quan Triều Viễn này, sáng nay cô không muốn ra ngoài tìm việc nữa, cứ ngày ngày chán chường như vậy, cô thật sự sắp ăn không khí rồi.

Cầm điện thoại xem thử, Tô Lam bất giác trợn tròn mắt, chỉ thấy mấy mươi tin nhắn Quan Triều Viễn gửi chưa xem.

Mở tin nhắn ra xem, Tô Lam đọc từng tin nhắn ngắn, bất giác thấy hạnh phúc tràn dâng trong lòng.

“Sao không nói gì?”
“Nói gì đi chứ?”
“Em ngủ rồi à?”
“Ngủ rồi?”
“Vậy anh cũng ngủ đây.”

“Ngủ ngon!”
Sau đó từ bảy giờ sáng đến tin nhắn vừa gửi.

“Em tỉnh rồi sao?”
“Vẫn chưa tỉnh à?”
“Con heo lười, đã dậy chưa?”
“Anh đi làm rồi.”
“Anh đã đến công ty rồi.”
“Anh đã xong cuộc họp sáng rồi.”
“Anh đã xem qua một số tài liệu rồi.”
Tô Lam biết Quan Triều Viễn vẫn luôn là người im lặng là vàng, cho đến tối hôm qua, cô chưa từng thấy anh nói nhiều như vậy.

Sáng sớm hôm nay đã thấy rất nhiều tin nhắn, cô không khỏi hoa mắt.

Đây có phải là Quan Triều Viễn mà cô biết không?
Mặc dù trong lòng tràn ngập hạnh phúc, nhưng Tô Lam vẫn gửi một tin nhắn như thế này.

UP
“Dậy rồi, đừng nhớ, em phải ra ngoài tìm công việc, hai ngày nữa sẽ liên lạc.”
Sau khi gửi tin nhắn, Tô Lam cầm điện thoại trong tay một lúc, thầm nghĩ: Nếu như đã hứa thì đợi anh giải quyết xong chuyện của Phương Ngọc Hoan
mới liên lạc với anh.

Đúng lúc hai ngày này cô có thể toàn tâm toàn ý đi tìm công việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận