Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Nghe vậy, mặt Quan Triều Viễn hơi nhăn lại, anh cảnh cáo: "Trước kia em không biết Tô Lam là người của anh, giờ đã biết rồi, anh hy vọng sau này em cách xa cô ấy một chút!"
Mấy chữ cuối cùng phát ra từ kẽ răng của Quan Triều Viễn, có thể thấy anh khá quan tâm đến chuyện này.

KCL
Quan Khởi Kỳ do dự một lúc, cười nói: "Chẳng phải hai người ly hôn rồi sao? Xem ra anh vẫn chưa bỏ được cô ấy, chẳng trách lâu vậy rồi mà anh chưa kết hôn với Phương Ngọc Hoan, hóa ra đây chính là nguyên nhân."
"Hôm nay em nói hơi nhiều đấy." Quan Triều Viễn lập tức trầm mặt.

"Được, được, em không nói nữa, thế được chưa?" Quan Khởi Kỳ vội vàng xua tay.

"Đừng tưởng anh không biết tính tình tên nhóc em ra sao, em với Tưởng Vân lúc nóng lúc lạnh, nếu như em muốn tìm một người để chơi đùa, lấp đầy khoảng trống tình cảm thì anh cũng chẳng xen vào làm gì, nhưng người này tuyệt đối không thể là Tô Lam!" Sắc mặt Quan Triều Viễn vô cùng nghiêm túc.

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ sờ mũi, sau đó nói đầy vẻ bất cần đời: "Anh yên tâm, em sẽ không nhặt lại đồ anh không cần."
"Tốt nhất là thế." Nghe được lời đảm bảo của Quan Khởi Kỳ, sắc mặt Quan Triều Viễn trở nên tốt hơn rất nhiều.


"Vậy em đi trước đây, chiều em còn có phiên tòa" Ngay sau đó, Quan Khởi Kỳ đứng lên nói.

"Tổi rảnh thì đi uống một ly với anh!" Bỗng nhiên Quan Triều Viễn nói.

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ hơi sửng sốt, sau đó nhìn mặt Quan Triều Viễn, sờ cằm nói: "Em phát hiện hôm nay tâm trạng anh rất tốt!"
"Chẳng lẽ em muốn tâm trạng anh phải ủ rũ cả ngày sao? Được rồi, còn không mau về chuẩn bị, phiên tòa chiều nay kiểu gì cũng thua cho xem!" Quan Triều Viễn lập tức ra lệnh tiễn khách.

"Anh họ, sau này anh có nguyền rủa em cái gì cũng được, nhưng đừng nguyền rủa em thua kiện." Quan Khởi Kỳ nói với Quan Triều Viễn rồi xoay người rời đi.

Sau khi Quan Khởi Kỳ đi, Quan Triều Viễn cầm điện thoại, cẩn thận mở album ảnh ra xem.

Trong điện thoại là tấm ảnh một người phụ nữ đang ngủ, đầu tóc rối bù, ôm gối ngủ rất say, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, giống như đang bị ai ăn hiếp.

Ngón tay của Quan Triều Viễn khẽ chạm vào màn hình điện thoại, khuôn mặt của người phụ nữ ửng đỏ, đó là do hôm qua trong lúc tức giận anh đã đánh cô.


Cô luôn như vậy, rất không nghe lời, hành động tùy hứng, lúc nào cũng chống đổi lại anh, cho tới bây giờ chưa từng nghe lời anh lần nào.

Tối hôm qua, anh chỉ muốn dạy cho cô một bài học nhỏ, nhưng cô cứ luôn mồm trù ẻo anh, cho đến khi ngất vẫn không chịu khuất phục.

Cô chính là một con mèo hoang hung dữ, bởi vì anh không thuần phục được cô nên mới tức giận, thậm chí là nổi nóng.

Nhưng sau khi sự việc qua đi, anh lại thấy cô rất đáng yêu, không khỏi cảm thấy hối hận về những gì anh đã làm với cô.

Nhưng khi chuyện xảy ra thêm một lần nữa, cô vẫn không nghe lời, còn anh thì vẫn tức giận như cũ, mỗi lần đều như vậy, lặp lại thành một cái vòng luẩn quẩn.

Anh muốn gọi điện thoại cho cô nhưng không biết phải nói gì cho phải? Đương nhiên một người kiêu ngạo cho anh sẽ không nói được mấy lời nhẹ nhàng, còn cô sẽ giống như tối qua, không chịu khuất phục, giờ gọi điện chắc là chẳng nói được lời nào hay ho.

Nhưng mà hôm nay tâm trạng của anh thực sự rất tốt, mặc dù hôm qua chỉ ngủ hai tiếng, nhưng vẫn bắt tay vào làm việc với tinh thần vô cùng phấn chấn.

Anh sợ rằng tối nay anh lại không kiềm chế được bản thân mà đến gặp Tô Lam, nên mới cố ý hẹn Quan Khởi Kỳ đi uống rượu, hy vọng mình có thể chịu đựng được vài ngày rồi mới đi gặp cô, dẫu sao làm vậy sẽ là anh đang hạ mình, giống như không có cô thì không được.

Ngoài ra anh còn sợ cô lại chọc giận anh, đến lúc đó nói không chừng anh sẽ lại khiến cô "thương tích đầy mình".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui