Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


"Không...!không cần, đang là đầu tháng, nhiều tài liệu cần báo cáo, chiều gặp nhé." Tô Lam nói xong vội vàng cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Lam liếc mắt nhìn căn phòng nhỏ của mình.

Chăn đệm lộn xộn, quần áo vứt bừa trên đất, còn có hơi thở nam tính của đàn ông.

Tô Lam vội vàng liếc nhìn căn phòng nhỏ của mình, thấy con sói hung ác kia đã biến mất mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô vật lộn mãi mới thức dậy được, cúi đầu nhìn một cái, khuôn mặt lập tức đỏ lựng, bởi vì trên cổ, trên ngực toàn là những dấu hôn xanh tím.

Tô Lam lại thầm nguyền rủa tên khốn Quan Triều Viễn kia, bộ dàng có thể này thì sao ra ngoài được nữa?
Tô Lam ảo não quấn khăn đi vào nhà tắm, mở vòi hoa sen, hơn nửa giờ sau mới đi ra.

Cũng may là tắm nước nóng xong cơ thể cô thấy thoải mái hơn rất nhiều, ngồi trước giường, lấy khăn lau tóc, cô chợt thấy bên cạnh gối có thứ gì đó tỏa sáng lấp lánh.


Tô Lam vừa nhìn thấy thì không khỏi nhíu mày.

Vì hóa ra bên cạnh chiếc gối lại là tín vật định tình của ông bà Lý, một chiếc ghim cài áo có xuất xứ từ hoàng gia Anh.

Tô Lam cầm cái ghim lên, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ anh cố tình để quên ở chỗ cô?
Nhưng nhìn lại thì thấy nó được đặt ngay ngắn cạnh gối, nếu nói Quan Triều Viễn để quên thì không hợp lý cho lắm, chẳng lẽ là muốn tặng cô sao?
Nghĩ đến đây, tuy rằng trong lòng Tô Lam khinh thường những vẫn hơi hỗn loan.

Những gì anh nói trong bữa tiệc vẫn còn văng vẳng bên tai, anh nói sẽ tặng cái ghim này cho người mình yêu, chẳng phải người anh yêu là Phương Ngọc Hoan sao? Bây giờ lại đặt cái ghim cạnh gối của cô là có ý gì?
Chẳng lẽ muốn nói cô mới là người anh yêu? Không đúng, nếu cô là người anh yêu vậy sao anh lại ly hôn với cô?
Chẳng lẽ vì chuyện tối qua nên anh cảm thấy ăn năn, muốn dùng cái ghim này để chuộc tội? Nghĩ đến đây, người Tô Lam nóng lên, cô ném cái ghim trong tay xuống giường.

Sau khi ăn tạm mấy thứ linh tinh, thấy thời gian không còn nhiều nữa, Tôi Lam nhìn quanh tủ thì thấy một chiếc áo sơ mi cao cổ, có thể che đi những dấu xanh tím trên cổ.


Cô soi gương thấy một bên má vẫn còn hơi ửng đỏ, đây cũng là kiệt tác của Quan Triều Viễn tối hôm qua, cô chỉ có thể thoa một chút kem che khuyết điểm để che, sau đó kéo lê thân thể đã nhũn như sợi bún ra khỏi cửa...!
Văn phòng chủ tịch Tập đoàn Thịnh Thế.

Reng reng...!
Điện thoại nội bộ vang lên, Quan Triều Viễn đang vùi đầu làm việc, bấm loa ngoài để nghe, đầu vẫn không ngẩng lên.

"Tổng giám đốc Quan, luật sư Quan đến rồi." Thư ký Ngải Liên bên ngoài nói.

"Cho cậu ấy vào." Quan Triều Viễn nói xong thì cúp điện thoại.

Ngay sau đó, Quan Khởi Kỳ đẩy cửa đi vào.

Quan Triều Viễn vẫn đang vùi đầu trong đống tài liệu, Quan Khởi Kỳ bước đến bàn làm việc, đặt một chiếc hộp sắt tinh xảo lên bàn, cười nói: "Trà Long Tĩnh cực ngon của một người bạn, mang về từ Hàng Châu."
Nghe vậy, Quan Triều Viễn đóng tập tài liệu lại, ngẩng đầu, cười nhạt nói: "Đến để hối lộ anh đấy hả?"
"Sao anh nói khó nghe thế, đây là quà em biếu anh." Quan Khởi Kỳ cười hì hì, sau đó ngồi xuống đối diện với Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn ngả người về phía sau, dựa vào ghế xoay, híp mắt hỏi: "Em là người bận rộn, sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi tới tìm anh?"
Quan Khởi Kỳ thấy tâm trạng của Quan Triều Viễn có vẻ rất tốt, nở nụ cười: "Chẳng phải là vì em nghĩ anh vẫn còn tức giận chuyện lần trước hay sao? Cho nên hôm nay em cố ý đến để giải thích, nhưng xem ra là em suy nghĩ nhiều rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận