Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


“Tháng lớn là như vậy đó, còn hơn nửa tháng nữa là cháu sinh rồi, mọi chuyện đều phải cẩn thận, hôm qua cậu chủ còn nói là sẽ đưa cháu đi bệnh viện Giang Châu chờ sinh trước hai tuần đấy!” Mẹ Trần cười nói.

“Dì gặp anh ấy rồi ạ?” Tô Lam bình tĩnh hỏi một câu.

“A… không, sao dì lại gặp cậu chủ chứ, cậu ấy còn đang ở Giang Châu, là hôm qua cậu chủ gọi điện thoại đến hỏi về tình hình của cháu.” Mẹ Trần hơi úp mở, vội vàng lấp liếm cho qua.

Bờ môi Tô Lam hơi mấp máy, cũng không vạch trần mẹ Trần.

Lúc này, bộ đàm của cổng chính đột nhiên vang lên.

Đội bộ đàm này được kết nối với bảo vệ ở cổng chính, nếu bên ngoài có chuyện gì sẽ trực tiếp dùng bộ đàm này thông báo với bên trong.


Mẹ Trần đi qua nhận bộ đàm, trong đó vang lên giọng nói của bảo vệ: “Mẹ Trần, có một cô gái họ Phương nói là cậu Quan bảo cô ấy đến thăm mợ chủ.”
Nghe vậy, Tô Lam ngẩn ra.

Cô gái họ Phương ngoài Phương Ngọc Hoan còn ai vào đây? Quan Triều Viễn vừa mới đi, tại sao cô ta lại tới? Là Quan Triều Viễn nhờ cô ta tới? Có vẻ không giống, nhưng nếu như Quan Triều Viễn không nói cho cô ta là cô ở đây, cô ta cũng không thể nào tìm được nơi này mới phải?
“Mợ chủ, cháu có muốn gặp không?” Mẹ Trần là người làm lâu năm ở nhà họ Quan, đương nhiên bà ấy rất quen thuộc với Phương Ngọc Hoan, chăm sóc Tô Lam một thời gian dài như vậy, tuy rằng không có ai nói rõ ràng với bà ấy, nhưng bà ấy cũng có thể hiểu rõ những khúc mắc trong chuyện này.

“Nếu như là Triều Viễn bảo cô ta tới, cháu có thể không gặp ư?” Tô Lam hỏi ngược lại mẹ Trần một câu.

Mẹ Trần hiểu ý, sau đó bèn đi ra ngoài mở cửa.

Tô Lam cũng muốn nghe xem cô Phương Ngọc Hoan kia muốn nói gì với cô, thật ra trong lòng cô cũng có một chút tò mò, mấy tháng nay cô ta với Quan Triều Viễn chắc phải luôn như hình với bóng nhỉ? Nói chung cô cũng rất khó chịu, mấy tháng rồi, nhưng mãi vẫn không đợi được Quan Triều Viễn ly hôn với cô.

Một thoáng chốc sau, mẹ Trần đã dẫn Phương Ngọc Hoan đi vào biệt thự.

Tô Lam ngồi ở trên ghế sô pha, lạnh nhạt nhìn Phương Ngọc Hoan đang cười với cô một tiếng, sau đó bèn ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện với cô.

Phương Ngọc Hoan liếc mắt nhìn mẹ Trần xách túi lớn túi nhỏ trong tay, cười nói: “Tôi mua
cho em bé mấy bộ quần áo, cũng không biết là nam hay nữ nên tôi chọn màu cả bé trai hay bé gái đều mặc được.”
“Tháng lớn là như vậy đó, còn hơn nửa tháng nữa là cháu sinh rồi, mọi chuyện đều phải cẩn thận, hôm qua cậu chủ còn nói là sẽ đưa cháu đi bệnh viện Giang Châu chờ sinh trước hai tuần đấy!” Mẹ Trần cười nói.

“Dì gặp anh ấy rồi ạ?” Tô Lam bình tĩnh hỏi một câu.


“A… không, sao dì lại gặp cậu chủ chứ, cậu ấy còn đang ở Giang Châu, là hôm qua cậu chủ gọi điện thoại đến hỏi về tình hình của cháu.” Mẹ Trần hơi úp mở, vội vàng lấp liếm cho qua.

Bờ môi Tô Lam hơi mấp máy, cũng không vạch trần mẹ Trần.

Lúc này, bộ đàm của cổng chính đột nhiên vang lên.

Đội bộ đàm này được kết nối với bảo vệ ở cổng chính, nếu bên ngoài có chuyện gì sẽ trực tiếp dùng bộ đàm này thông báo với bên trong.

Mẹ Trần đi qua nhận bộ đàm, trong đó vang lên giọng nói của bảo vệ: “Mẹ Trần, có một cô gái họ Phương nói là cậu Quan bảo cô ấy đến thăm mợ chủ.”
Nghe vậy, Tô Lam ngẩn ra.

Cô gái họ Phương ngoài Phương Ngọc Hoan còn ai vào đây? Quan Triều Viễn vừa mới đi, tại sao cô ta lại tới? Là Quan Triều Viễn nhờ cô ta tới? Có vẻ không giống, nhưng nếu như Quan Triều Viễn không nói cho cô ta là cô ở đây, cô ta cũng không thể nào tìm được nơi này mới phải?
“Mợ chủ, cháu có muốn gặp không?” Mẹ Trần là người làm lâu năm ở nhà họ Quan, đương nhiên bà ấy rất quen thuộc với Phương Ngọc Hoan, chăm sóc Tô Lam một thời gian dài như vậy, tuy rằng không có ai nói rõ ràng với bà ấy, nhưng bà ấy cũng có thể hiểu rõ những khúc mắc trong chuyện này.

“Nếu như là Triều Viễn bảo cô ta tới, cháu có thể không gặp ư?” Tô Lam hỏi ngược lại mẹ Trần một câu.


Mẹ Trần hiểu ý, sau đó bèn đi ra ngoài mở cửa.

Tô Lam cũng muốn nghe xem cô Phương Ngọc Hoan kia muốn nói gì với cô, thật ra trong lòng cô cũng có một chút tò mò, mấy tháng nay cô ta với Quan Triều Viễn chắc phải luôn như hình với bóng nhỉ? Nói chung cô cũng rất khó chịu, mấy tháng rồi, nhưng mãi vẫn không đợi được Quan Triều Viễn ly hôn với cô.

Một thoáng chốc sau, mẹ Trần đã dẫn Phương Ngọc Hoan đi vào biệt thự.

Tô Lam ngồi ở trên ghế sô pha, lạnh nhạt nhìn Phương Ngọc Hoan đang cười với cô một tiếng, sau đó bèn ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện với cô.

Phương Ngọc Hoan liếc mắt nhìn mẹ Trần xách túi lớn túi nhỏ trong tay, cười nói: “Tôi mua
cho em bé mấy bộ quần áo, cũng không biết là nam hay nữ nên tôi chọn màu cả bé trai hay bé gái đều mặc được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui