Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


“Buổi tối ở trên núi lạnh như thế, cậu ngủ ở trên xe làm sao mà chịu được chứ? Còn nữa, trợ lý Lâm đầu?” Mẹ Trần cau mày nói.

“Hôm nay là cuối tuần, cháu cho trợ lý Lâm nghỉ rồi.” Quan Triều Viễn nói.

“Cái gì? Là cậu tự mình lái xe lên núi sao?” Mẹ Trần giật mình nói.

“Dì đi nghỉ đi, sáng sớm ngày mai cháu sẽ về Giang Châu ngay” Quan Triều Viễn nói xong bèn đi ra khỏi biệt thự.

Sau đó là tiếng lẩm bẩm của mẹ Trần: “Cái cậu này, bình thường thì hung dữ với người ta như thế, thật ra trong lòng không buông được hay sao.” Nói xong, bà ấy cũng trở về phòng đi ngủ.


Hiện giờ Tô Lam trượt tay, suýt nữa cái cốc đã rơi xuống đất.

Muộn như vậy rồi anh còn tới làm gì? Chẳng lẽ là muốn hỏi mẹ Trần về tình hình của cô? Nhưng đây là chuyện mà một cuộc điện thoại có thể giải quyết được, tại sao anh lại chạy tới chạy lui mấy trăm cây số?
Còn nữa tại sao anh lại bỏ biệt thự ấm áp không ở, cứ khăng khăng muốn đi ngủ ở trong ô tô? Bỗng nhiên Tô Lam nhớ đến lần trước mình đã từng nói anh ở đây cô sẽ không ngủ được? Chẳng lẽ anh lại coi một câu giận dỗi của cô là thật?
Còn nữa vừa rồi mẹ Trần có ý gì? Trong lòng anh quan tâm đến cô? Thế còn chuyện giữa anh với Phương Ngọc Hoan là thế nào? Người mà anh yêu không phải Phương Ngọc Hoan sao? Tại sao lại nhọc lòng vì cô như thế?
Nhất thời trong lòng Tô Lam rối bời, lại có đủ loại cảm xúc, đứng ở đó rất lâu, mãi đến khi cơ thể bị lạnh đến nỗi đông cứng mới nhớ ra trở về phòng ngủ, cũng quên luôn chuyện uống nước.

Trằn trọc đến nửa đêm vẫn không ngủ được, cuối cùng cho ra một kết luận là: Chắc là Quan Triều Viễn quan tâm đến đứa bé trong bụng cô, dù sao đây cũng là đứa con đầu tiên của anh, cái gọi là hổ dữ không ăn thịt con, chắc chắn anh hy vọng cô có thể bình an sinh đứa bé ra, vậy nên cuối cùng trong lòng Tô Lam cũng buông lỏng.

Sáng sớm hôm sau, Tô Lam nghe lén được mẹ Trần làm bữa sáng mang ra khỏi biệt thự, cô biết chắc chắn là mang cho Quan Triều Viễn.

Cho đến khi mẹ Trần cầm hộp cơm trở về, Tô Lam biết là anh đã đi, do đó mới xuống tầng ăn cơm.

“Mợ chủ, hôm nay dậy sớm vậy?” Mẹ Trần thấy Tô Lam đi xuống sớm hơn so với thường ngày nên bèn ngạc nhiên hỏi.

“Vâng, nửa đêm cứ phải đi vệ sinh, cho nên không ngủ được.” Tô Lam thản nhiên nói.
“Buổi tối ở trên núi lạnh như thế, cậu ngủ ở trên xe làm sao mà chịu được chứ? Còn nữa, trợ lý Lâm đầu?” Mẹ Trần cau mày nói.

“Hôm nay là cuối tuần, cháu cho trợ lý Lâm nghỉ rồi.” Quan Triều Viễn nói.


“Cái gì? Là cậu tự mình lái xe lên núi sao?” Mẹ Trần giật mình nói.

“Dì đi nghỉ đi, sáng sớm ngày mai cháu sẽ về Giang Châu ngay” Quan Triều Viễn nói xong bèn đi ra khỏi biệt thự.

Sau đó là tiếng lẩm bẩm của mẹ Trần: “Cái cậu này, bình thường thì hung dữ với người ta như thế, thật ra trong lòng không buông được hay sao.” Nói xong, bà ấy cũng trở về phòng đi ngủ.

Hiện giờ Tô Lam trượt tay, suýt nữa cái cốc đã rơi xuống đất.

Muộn như vậy rồi anh còn tới làm gì? Chẳng lẽ là muốn hỏi mẹ Trần về tình hình của cô? Nhưng đây là chuyện mà một cuộc điện thoại có thể giải quyết được, tại sao anh lại chạy tới chạy lui mấy trăm cây số?
Còn nữa tại sao anh lại bỏ biệt thự ấm áp không ở, cứ khăng khăng muốn đi ngủ ở trong ô tô? Bỗng nhiên Tô Lam nhớ đến lần trước mình đã từng nói anh ở đây cô sẽ không ngủ được? Chẳng lẽ anh lại coi một câu giận dỗi của cô là thật?
Còn nữa vừa rồi mẹ Trần có ý gì? Trong lòng anh quan tâm đến cô? Thế còn chuyện giữa anh với Phương Ngọc Hoan là thế nào? Người mà anh yêu không phải Phương Ngọc Hoan sao? Tại sao lại nhọc lòng vì cô như thế?
Nhất thời trong lòng Tô Lam rối bời, lại có đủ loại cảm xúc, đứng ở đó rất lâu, mãi đến khi cơ thể bị lạnh đến nỗi đông cứng mới nhớ ra trở về phòng ngủ, cũng quên luôn chuyện uống nước.


Trằn trọc đến nửa đêm vẫn không ngủ được, cuối cùng cho ra một kết luận là: Chắc là Quan Triều Viễn quan tâm đến đứa bé trong bụng cô, dù sao đây cũng là đứa con đầu tiên của anh, cái gọi là hổ dữ không ăn thịt con, chắc chắn anh hy vọng cô có thể bình an sinh đứa bé ra, vậy nên cuối cùng trong lòng Tô Lam cũng buông lỏng.

Sáng sớm hôm sau, Tô Lam nghe lén được mẹ Trần làm bữa sáng mang ra khỏi biệt thự, cô biết chắc chắn là mang cho Quan Triều Viễn.

Cho đến khi mẹ Trần cầm hộp cơm trở về, Tô Lam biết là anh đã đi, do đó mới xuống tầng ăn cơm.

“Mợ chủ, hôm nay dậy sớm vậy?” Mẹ Trần thấy Tô Lam đi xuống sớm hơn so với thường ngày nên bèn ngạc nhiên hỏi.

“Vâng, nửa đêm cứ phải đi vệ sinh, cho nên không ngủ được.” Tô Lam thản nhiên nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận