Anh có thể mặc kệ cô sống chết thế nào, nhưng anh không thể mặc kệ sống chết của đứa bé trong bụng cô được.
Cho nên, bảo làm là làm ngay, cả một ngày cô chẳng cơm nước gì, mặc dù bụng đã bắt đầu phản đối kịch liệt, nhưng cô vẫn chịu đựng.
Cô không thể bị nhốt trong lồng như một con gà được, hơn nữa mẹ và em gái cô không tìm thấy cô, nói không chừng đã muốn báo cảnh sát.
Buổi tối, mẹ Trần mang đồ ăn đến trước đầu giường Tô Lam, nói bằng giọng nài nỉ: “Mợ chủ, ít nhiều thì mợ cũng ăn một chút đi, mợ thế này em bé trong bụng cũng không chịu nổi đâu.”
Tô Lam mắt điếc tai ngơ, không biết hôm nay là lần thứ mấy bà ấy đến nài nỉ cô ăn cơm rồi.
Thực ra cô cũng sắp không trụ được nữa, chỉ cảm thấy cục cưng trong bụng bắt đầu giày vò, mấy hôm nay đã cảm nhận được thai đạp.
Cho nên cô không dám nhìn mấy món ăn mẹ Trần mang lên, sợ mình bỏ cuộc nửa chừng.
Thấy Tô Lam không chút động đậy, mẹ Trần nghẹn ngào nói: “Mợ chủ, cậu chủ mà biết thì chắc chắn sẽ trách dị, mợ mà có bất trắc gì, dì giải thích với cậu ấy thế nào được?”.
Nghe thấy thế, Tô Lam suýt chút nữa đã tức điên.
Bây giờ bà ấy vẫn chưa thông báo với Quan Triều Viễn cả ngày nay cô không ăn cơm, đợi đến khi Quan Triều Viễn biết chuyện này, chẳng phải cô đã đói chết rồi à?
Ngước mắt nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, trời ơi, đêm dài đằng đẵng, bụng đói sao mà qua nổi?
Biết trước cuộc cách mạng này khó khăn như vậy, cô nên giấu ít đồ ăn trong phòng trước, đợi đến tối lén ăn thì cũng không đến nỗi khó chịu thế này.
Tô Lam sờ bụng mình, thầm an ủi cục cưng trong bụng: “Bé con, con nhất định phải kiên trì nhé! Tại mẹ ngốc quá, không biết dùng kế sách.”
Tô Lam chống lại thế tiến công, cuối cùng mẹ Trần bất lực mang đồ ăn ra khỏi phòng, Tô Lam chỉ có thể nhìn ra trời đêm vô tận bên ngoài mà cảm thán.
Tám chín giờ tối, lúc bụng cô đói đến mức kêu ùng ục, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề, sau đó cửa phòng bị đá tung ra!
Tô Lam giật mình, ngước mắt nhìn, chỉ thấy Quan Triều Viễn mặt mày tối sầm sải bước lớn đi vào.
“Cô lấy con của tôi ra để giận hờn với tôi có phải không?” Anh đi tới bên giường, thốt ra câu đầu tiên.
Tô Lam không ngờ anh sẽ đến nhanh vậy, cô còn tưởng tối nay mẹ Trần nói với anh mình tuyệt thực thì phải mai anh mới đến.
“Tôi muốn về Giang Châu!” Tô Lam bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn.
Anh có thể mặc kệ cô sống chết thế nào, nhưng anh không thể mặc kệ sống chết của đứa bé trong bụng cô được.
Cho nên, bảo làm là làm ngay, cả một ngày cô chẳng cơm nước gì, mặc dù bụng đã bắt đầu phản đối kịch liệt, nhưng cô vẫn chịu đựng.
Cô không thể bị nhốt trong lồng như một con gà được, hơn nữa mẹ và em gái cô không tìm thấy cô, nói không chừng đã muốn báo cảnh sát.
Buổi tối, mẹ Trần mang đồ ăn đến trước đầu giường Tô Lam, nói bằng giọng nài nỉ: “Mợ chủ, ít nhiều thì mợ cũng ăn một chút đi, mợ thế này em bé trong bụng cũng không chịu nổi đâu.”
Tô Lam mắt điếc tai ngơ, không biết hôm nay là lần thứ mấy bà ấy đến nài nỉ cô ăn cơm rồi.
Thực ra cô cũng sắp không trụ được nữa, chỉ cảm thấy cục cưng trong bụng bắt đầu giày vò, mấy hôm nay đã cảm nhận được thai đạp.
Cho nên cô không dám nhìn mấy món ăn mẹ Trần mang lên, sợ mình bỏ cuộc nửa chừng.
Thấy Tô Lam không chút động đậy, mẹ Trần nghẹn ngào nói: “Mợ chủ, cậu chủ mà biết thì chắc chắn sẽ trách dị, mợ mà có bất trắc gì, dì giải thích với cậu ấy thế nào được?”.
Nghe thấy thế, Tô Lam suýt chút nữa đã tức điên.
Bây giờ bà ấy vẫn chưa thông báo với Quan Triều Viễn cả ngày nay cô không ăn cơm, đợi đến khi Quan Triều Viễn biết chuyện này, chẳng phải cô đã đói chết rồi à?
Ngước mắt nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, trời ơi, đêm dài đằng đẵng, bụng đói sao mà qua nổi?
Biết trước cuộc cách mạng này khó khăn như vậy, cô nên giấu ít đồ ăn trong phòng trước, đợi đến tối lén ăn thì cũng không đến nỗi khó chịu thế này.
Tô Lam sờ bụng mình, thầm an ủi cục cưng trong bụng: “Bé con, con nhất định phải kiên trì nhé! Tại mẹ ngốc quá, không biết dùng kế sách.”
Tô Lam chống lại thế tiến công, cuối cùng mẹ Trần bất lực mang đồ ăn ra khỏi phòng, Tô Lam chỉ có thể nhìn ra trời đêm vô tận bên ngoài mà cảm thán.
Tám chín giờ tối, lúc bụng cô đói đến mức kêu ùng ục, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề, sau đó cửa phòng bị đá tung ra!
Tô Lam giật mình, ngước mắt nhìn, chỉ thấy Quan Triều Viễn mặt mày tối sầm sải bước lớn đi vào.
“Cô lấy con của tôi ra để giận hờn với tôi có phải không?” Anh đi tới bên giường, thốt ra câu đầu tiên.
Tô Lam không ngờ anh sẽ đến nhanh vậy, cô còn tưởng tối nay mẹ Trần nói với anh mình tuyệt thực thì phải mai anh mới đến.
“Tôi muốn về Giang Châu!” Tô Lam bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...