Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Buổi tối, quả nhiên mẹ Trần mang theo đồ dùng cá nhân hàng ngày của Tô Lam, đúng giờ xuất hiện ở biệt thự trong núi.

Tối đó, mẹ Trần nấu mì thịt gà cho Tô Lam, nhưng cô tức đến no cả bụng, làm gì còn muốn ăn nữa.

Sau một đêm trằn trọc, bình minh ló dạng.

Tô Lam đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống khoảng sân từ tầng hai.

Thời tiết trong núi lạnh hơn thành phố nhiều, cô khoác áo ngủ trên vai, nắng sớm trong núi vô cùng đẹp đẽ và yên tĩnh, chỉ là cô chẳng có chút tâm trạng nào để thưởng thức.

Trong căn biệt thự này được trang trí và có nội thất theo kiểu Âu, có thể nói là vô cùng xa hoa, ngay cả ly thủy tinh uống nước cũng nhập khẩu từ nước ngoài, trên sàn trải thảm lông cừu.


Mặc dù Giang Châu đang là mùa hè, nhưng trên đỉnh núi này lại vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, buổi tối Tô Lam phải đắp một cái chăn dày thì mới không thấy lạnh.

Anh tìm một cái lồng xinh đẹp để nhốt cô ở đây, ngoài cô đơn ra, Tô Lam còn cảm thấy sợ hãi, chọc giận Quan Triều Viễn đúng là rất nguy hiểm.

Điện thoại của cô đã bị anh ném vỡ, mọi người trong nhà và bạn bè không liên lạc được với cô chắc chắn sẽ lo sốt vó.

Nhưng điện thoại trong căn biệt thự này đã bị Quan Triều Viễn cho người khóa lại, chỉ có thể liên lạc được với số của anh và Lê Minh, những số khác đều không gọi được.

Suy nghĩ một đêm, Tô Lam cũng không có cách gì tốt, chỉ có thể liên tục gọi cho Quan Triều Viễn, điên cuồng oanh tạc anh.

“Quan Triều Viễn, anh mau thả tôi ra, anh nghe thấy chưa hả?”
“Quan Triều Viễn, tôi không muốn ở đây, anh mau cho người đón tôi về Giang Bắc!”

“Quan Triều Viễn, anh là đồ khốn, anh không thể hạn chế tự do của tôi!”
Nhưng mỗi lần cô nói những lời này trong điện thoại, đầu bên kia không chút tiếng động nào, Tô Lam cảm thấy anh hoàn toàn không nghe cô nói.

Đến khi cô hét lên mệt rồi, không muốn nói nữa thì đầu bên kia điện thoại mới dùng giọng điệu từ tốn nói: “Không khí trong núi rất tốt, hợp để cô ở đó tu thân dưỡng tính, vừa rồi xem như cô rèn luyện hoạt động của phổi!”
“Quan Triều Viễn, anh không được chết yên đâu!” Mỗi lần thế này, Tô Lam.

đều sẽ rủa anh câu này.

Nhưng lần nào anh cũng có thể cúp điện thoại trước một bước, cho nên anh hoàn toàn không nghe thấy lời rủa của cô.

Cuối cùng Tô Lam tức đến nỗi đập chiếc điện thoại duy nhất trong căn biệt thự này.

Sau khi yên lặng hai ngày, cuối cùng Tô Lam nghĩ ra một cách chống lại Quan Triều Viễn, đó là tuyệt thực.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận