Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Chắc là anh muốn giam lỏng cô ở đây? Cô ở tỉnh thành không nghe lời, chạy loạn khắp nơi, đưa cô đến ở đây sống, cho dù cô muốn chạy một mình cũng không xuống núi được.

Lúc này, Tô Lam không khỏi toát mồ hôi lạnh sau lưng.

Con người Quan Triều Viễn thật đáng sợ.

Ở đây cả ngày cũng không nhìn thấy ai trên núi, có lẽ anh muốn giết cô cũng rất dễ dàng.

Lâm Minh mở cửa xe cho Tô Lam, nhưng Tô Lam không chịu xuống.

Quan Triều Viễn đứng trên đá xanh cũng bước tới giữ cửa xe, lạnh lùng nói: “Xuống xe!”
“Tôi không.” Tô Lam còn chưa kịp nói xong, chỉ cảm thấy cổ tay thắt chặt, tay cô đã bị anh nắm lấy kéo xuống xe.


“Anh buông tôi ra.” Tiếng Tô Lam gào thét, Quan Triều Viễn đưa cô dẫn vào biệt thự.

Quan Triều Viễn ném cô lên chiếc ghế sô pha kiểu Châu Âu nói: “Trước khi sinh cô cứ ở đây, để tránh cô chạy loạn khắp nơi tìm đàn ông đi khách sạn.”
Anh vẫn còn tức giận, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt u ám, nhưng anh đã cố gắng hết sức kìm nén cơn giận của mình, anh cũng sợ sẽ làm tổn thương đến đứa con trong bụng Tô Lam.

Thấy suy đoán của cô là đúng, Tô Lam không nhịn được nói: “Anh đang nói nhảm gì vậy? Sao tôi có thể sống ở đây? Tôi còn rất nhiều việc vần phải làm, anh mau đưa tôi trở về!”
Tô Yên sắp vào đại học, rất nhiều việc cần cô sắp xếp, dạo gần đây mẹ cô bị đau lưng đang chờ cô đưa đi khám, sao cô có thể ở đây được?
“Buổi tối mẹ Trần sẽ đưa đồ dùng cá nhân của cô đến đây và chăm sóc cô, tốt nhất cô đừng chạy loạn.

Núi Hồ Điệp này vẫn chưa được khai phát để phát triển thành điểm thu hút khách du lịch, vì vậy sói, hổ, báo có thể đến bất cứ lúc nào.” Quan Triều Viễn cảnh cáo Tô Lam rồi xoay người ra khỏi biệt thự.

Đợi đến khi Tô Lam phản ứng lại, vội vàng chạy theo ra ngoài nhưng nhìn thấy Quan Triều Viễn đã lên xe, Lâm Minh lái xe ra khỏi vườn hoa.

“Quan Triều Viễn, anh quay lại cho tôi!” Tô Lam hoảng sợ hét lên.

Nhưng cửa lớn của vườn hoa từ từ đóng lại, chỉ nhìn thấy bảo vệ ra hiệu vẫy tay với xe của Quan Triều Viễn.

Lúc này, Tô Lam tuyệt vọng ngồi trên bậc thềm, Quan Triều Viễn là tên khốn, anh thật sự ném cô ở đỉnh núi này rồi!
Chắc là anh muốn giam lỏng cô ở đây? Cô ở tỉnh thành không nghe lời, chạy loạn khắp nơi, đưa cô đến ở đây sống, cho dù cô muốn chạy một mình cũng không xuống núi được.

Lúc này, Tô Lam không khỏi toát mồ hôi lạnh sau lưng.


Con người Quan Triều Viễn thật đáng sợ.

Ở đây cả ngày cũng không nhìn thấy ai trên núi, có lẽ anh muốn giết cô cũng rất dễ dàng.

Lâm Minh mở cửa xe cho Tô Lam, nhưng Tô Lam không chịu xuống.

Quan Triều Viễn đứng trên đá xanh cũng bước tới giữ cửa xe, lạnh lùng nói: “Xuống xe!”
“Tôi không.” Tô Lam còn chưa kịp nói xong, chỉ cảm thấy cổ tay thắt chặt, tay cô đã bị anh nắm lấy kéo xuống xe.

“Anh buông tôi ra.” Tiếng Tô Lam gào thét, Quan Triều Viễn đưa cô dẫn vào biệt thự.

Quan Triều Viễn ném cô lên chiếc ghế sô pha kiểu Châu Âu nói: “Trước khi sinh cô cứ ở đây, để tránh cô chạy loạn khắp nơi tìm đàn ông đi khách sạn.”
Anh vẫn còn tức giận, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt u ám, nhưng anh đã cố gắng hết sức kìm nén cơn giận của mình, anh cũng sợ sẽ làm tổn thương đến đứa con trong bụng Tô Lam.

Thấy suy đoán của cô là đúng, Tô Lam không nhịn được nói: “Anh đang nói nhảm gì vậy? Sao tôi có thể sống ở đây? Tôi còn rất nhiều việc vần phải làm, anh mau đưa tôi trở về!”
Tô Yên sắp vào đại học, rất nhiều việc cần cô sắp xếp, dạo gần đây mẹ cô bị đau lưng đang chờ cô đưa đi khám, sao cô có thể ở đây được?

“Buổi tối mẹ Trần sẽ đưa đồ dùng cá nhân của cô đến đây và chăm sóc cô, tốt nhất cô đừng chạy loạn.

Núi Hồ Điệp này vẫn chưa được khai phát để phát triển thành điểm thu hút khách du lịch, vì vậy sói, hổ, báo có thể đến bất cứ lúc nào.” Quan Triều Viễn cảnh cáo Tô Lam rồi xoay người ra khỏi biệt thự.

Đợi đến khi Tô Lam phản ứng lại, vội vàng chạy theo ra ngoài nhưng nhìn thấy Quan Triều Viễn đã lên xe, Lâm Minh lái xe ra khỏi vườn hoa.

“Quan Triều Viễn, anh quay lại cho tôi!” Tô Lam hoảng sợ hét lên.

Nhưng cửa lớn của vườn hoa từ từ đóng lại, chỉ nhìn thấy bảo vệ ra hiệu vẫy tay với xe của Quan Triều Viễn.

Lúc này, Tô Lam tuyệt vọng ngồi trên bậc thềm, Quan Triều Viễn là tên khốn, anh thật sự ném cô ở đỉnh núi này rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận