Em thẫn thờ nhìn căn phòng xa lạ này, nếu em không lầm thì trước đây không hề có sự xuất hiện của căn phòng này, có lẽ là mới được xây thêm.
" Chị, em hỏi thật nhé, chị và chú Duật từng quen nhau trước kia sao ?"
" Làm sao ? Không thể nào, chị và anh ta chưa từng gặp mặt, tên cũng chưa từng nghe"
Em hơi giật mình trước câu hỏi của Cửu Diệp, em đã cố gắng giả vờ như người xa lạ trước mặt hắn, chẳng lẽ vừa mới gặp liền bị phát hiện rồi ?
" Em đùa thôi, thật ra em cũng không thích chú ấy lắm"
" Ồ sao vậy ?"
" Em nghe đồn trong công ti, là chú ấy có sở thích biến thái là yêu em gái của bản thân, mà người em gái đó không biết vì lý do gì mà đã tự vẫn, cũng vì sự kiện đó mà chú ấy nhốt mình trong nhà suốt 3 tháng, đến khi bạn thân của chú ấy tới khuyên nhủ mới trở lại công ti"
Cửu Hy nghe cô nói xong, em nắm chặt tay lại, môi cũng mím chặt để bản thân không phát ra tiếng động, em tin chắc, trong khoảng thời gian 3 tháng đó, những việc tồi tệ nhất có thể làm với bản thân hắn đều làm cả rồi, còn người bạn thân Cửu Diệp nói hẳn là Tống Tử Hào, có thể khiến Tống Tử Hào ra mặt như vậy thì quả thật...
Anh trai, em không đáng để anh làm như vậy..
Phải làm thế nào em mới có thể bù đắp lại phần tình cảm mà anh dành cho em đây ?
Đêm, em không ngủ được.
Em suy nghĩ về bản thân, về gia đình, công việc, và cả...hắn.
Em mở cửa sổ, gió hiu hiu mát, nhìn trăng tròn vành vạch trên đám mây trắng đang e ấp ngại ngùng.
Dạo trước, em từng nói thích ngắm trăng, ngắm bầu trời. Cho nên trước khi dọn tới đây, hắn cố ý chọn nơi có thể ngắm trăng một cách rõ nhất, đẹp nhất, phòng em là nơi có thể vừa đón nắng mặt trời ấm áp, đêm về vừa có thể cảm nhận thấy trăng rõ ràng nhất.
Hắn luôn muốn cho em thứ tốt đẹp nhất.
Cảm giác hiện tại của em dành cho hắn là gì em cũng không biết, là yêu ? Cũng không đúng, em chắc chắn bản thân không yêu hắn, ít nhất là hiện tại.
Thương hại ? Càng không đúng, nếu thương hại hắn thì hẳn em nên quan tâm chăm sóc hắn, bảo ban hắn, chứ không phải cảm giác muốn trốn hắn này.
Nhưng có một điều em chắc chắn.
Rằng hiện tại, ác cảm cùng với khúc mắc của em đối với hắn đã biến mất, không cảm thấy nhìn hắn là muốn hắn biến khỏi mặt mình như xưa nữa.
Phải làm thế nào mới đúng đây ?
Em cầm cốc nước, đi thế nào lại xuống vườn hoa có phần xa lạ lại có phần quen thuộc này.
Hoa hồng trắng, hắn vẫn trồng ư ?
Em mỉm cười, đưa một bông hoa lên ngửi, mùi hương vẫn như vậy.
" Chị Hy có vẻ thích hoa nhỉ ?"
Phán Minh Cảnh vốn là sợ chị em Cửu Diệp Cửu Hy lạ chổ không ngủ được, vừa đi ra liền thấy Cửu Hy vẻ mặt vui vẻ ngắm hoa, cậu hiếm khi thấy nét này trên gương mặt chị ấy, thường mọi thứ chị ấy một là lạnh nhạt, hai là không quan tâm. Thế mà chỉ vì một vài bông hoa đã cười rồi.
" À là tiểu Cảnh sao ?"
" Tiểu Cảnh ? Chị gọi em là tiểu Cảnh sao ?"
Em biết mình lỡ lời, lời nói ra cũng không thể thu vào được, liền phóng lao theo lao vậy.
"Ừ, chị không gọi như thế được sao ? Chị xin lỗi nhé"
Cậu nhìn Cửu Hy, có vẻ là chị ấy nói thành tâm thật, vì quả thật, ngoài mẹ cậu ra, thì chỉ có người dì đã mất gọi cậu là tiểu Cảnh, nên khi Cửu Hy gọi cậu như thế, cậu quả thật có chút giật mình.
" Không sao đâu, chị có thể gọi em như thế mà, chị thích bông hồng trắng sao ?"
Cậu ngồi xụp xuống để ngang bằng với em, chỉ vào bông hồng trắng em đang cầm.
"Ừm..."
Cũng không phải là em thích, mà là hắn thích.
Hắn nói, khi nhìn thấy bông hồng trắng tựa như hắn thấy em vậy, trong khiết, đơn thuần và đẹp đẽ.
Từ đằng xa, Cửu Diệp đôi mắt phức tạp nhìn hai người đang trò chuyện phía vườn hoa.
Cũng từ đằng sau Cửu Diệp, hắn nhìn cả ba người, mày kiếm khẽ nhíu lại.
" Cô là ai ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...