Tống Mạn Chi Thần Vương


“Chờ một tý đã Diệp Phong!”
Thấy Diệp Phong sắp tiến lên mở cửa căn nhà, Kurennai nhịn không được kéo hắn lại. Trước khi đến đây, hắn đã giải thích cho các nàng nghe về những tỷ muội khác mà các nàng sắp gặp mặt. Biết trước rồi, chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng đến giờ khắc này, các nàng vẫn còn hơi hồi hộp. Không biết là người khác có phản đối các nàng không.
Hiểu được nổi lo của Kurenai, Diệp Phong cười xòa:
“Nàng đừng lo! Các nàng rất tốt! Mọi người sẽ làm quen nhanh thôi mà!”
Nói xong, hắn cũng lôi kéo lấy Tsunade và Kurenai đi theo mình, ba người khác cũng lật đật chạy theo.
“Kính cong!”
Tiếng chuông cửa vang lên. Diệp Phong có thể nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ trong nhà, sau đó lại yên tĩnh làm cho hắn hơi nghi hoặc.
“A! Diệp Phong!”
………………………………
Diệp Phong nói chỉ một tuần là sẽ về nhà, nhưng đến bây giờ đã được hai tháng rồi, hắn vẫn biệt tăm biệt tích, điều này làm cho những nữ nhân trong nhà lo lắng vô cùng.
Đến hôm nay, sau khi dùng bữa sáng xong, tất cả mọi người đều tập trung xem trận đấu Bóng Bầu Dục, trong lòng ai cũng mong mỏi Diệp Phong trở về.
Đúng lúc này, tiếng chuông của vang lên, Yoruichi là người phản ứng nhanh nhất, nàng chạy thẳng đến cánh cửa. Mở cửa ra, nhìn hình bóng mà mình nhớ nhung, nàng vui mừng hô lên.
“Diệp Phong!”

Tiếng gọi của nàng cũng tác động đến những người bên trong. Bình tĩnh như Unohana cũng phải đánh rơi chiếc cốc đang cầm trên tay.
Tất cả nghe cái tên mà Yoruichi hô lên thì đồng loạt đứng phắc dậy.
…………………………
“Yoruichi! Ta rất nhớ nàng!”
Vừa thấy được người con gái trước mặt, Diệp Phong cũng không giấu diếm cảm giác của mình. Hắn nhào lên, ôm chầm lấy nàng, hít lấy mùi hương quen thuộc.
Cảm nhận hơi ấm đó, vòng tay rắn chắc đó, Yoruichi biết nàng không nằm mơ. Nàng thả lòng người ra, tựa hẳn vào Diệp Phong, nhắm hai mắt lại để hưởng thụ cảm giác cái ôm đầy yêu thương này.
……………….
Cả hai người lâm vào trạng thái “thế giới chỉ có hai ta” trong vài phút, chợt, Yoruichi cũng đã thoát khỏi trạng thái này. Và cũng thấy được năm người con gái đang đứng sau lưng Diệp Phong, ánh mắt của nàng lóe lên lạ lùng. Nhưng Diệp Phong cũng không nhận ra điều này.
Hơi ngượng ngùng, Yoruichi đẩy ra Diệp Phong rồi nhắc nhỏ nhẹ:
“Mọi người đang đợi chàng, còn phải giới thiệu vài vị tỷ muội mới nữa chứ!”
Được Yoruichi nhắc, Diệp Phong cũng bừng tỉnh lại, tay hắn rời khỏi eo nàng, nhưng vẫn nắm lấy một cánh tay. Sau đó, hắn nhìn về các nàng Tsunade và thúc giục:
“Vào đi thôi! Ta sẽ giới thiệu các nàng!”
Vừa nói, hắn cũng lôi kéo Yoruichi vào bên trong. Phía sau hắn, Temari vừa đi vừa lầm bầm:
“Là ai đứng ôm nhau cả buổi chặn cả đường đi cơ chứ!”
Tuy nói rất nhỏ, nhưng thính giác của tất cả những người ở đây không có ai yếu cả. Tất cả đều nghe rõ ràng. Tsunade cùng Kurenai cười khẽ. Còn Yoruichi thì ngượng đỏ mặt. Trong khi đó, thủ phạm lại chỉ vuốt mũi mỉm cười, không cho là đúng.
Chỉ vài bước đi, Diệp Phong đã trao đổi với Yoruichi bằng ý nghĩ, thuận tiện hỏi tình hình của mọi người sau khi hắn rời đi.
Khi nhận được đáp án là mình đã vắng mặt trong hai tháng, Diệp Phong hơi bất ngờ mà thôi. Đây cũng là do việc hắn tiêu hao 5000 năm ở thế giới One Piece. Nếu Ảo Tưởng Thần không giúp hắn thì không phải chỉ là hai tháng không đâu.
Nghĩ đến mọi người chờ mình đến hai tháng trời, dù không phải là thời gian chờ đợi dài nhất, nhưng Diệp Phong vẫn vô cùng áy náy.
Vừa bước vào phòng khách, đập vào mắt Diệp Phong là tất cả các nữ nhân của hắn. Các nàng đang nhìn mình bằng ánh mắt yêu thương nhung nhớ. Tình cảm của hắn lại bộc phát lần nữa. Bỏ tay Yoruichi ra, hắn đi đến từng người, ỗi người một cái ôm và nụ hôn nhẹ.
“Unohana, nàng gầy đi rồi!”
“Rangiku, nàng lại uống rượu?”
“Kukaku, nàng bị Rangiku dụ dỗ à?”
“Nel! Vui lên chứ, sao mà lại khóc?”
“Harribel, cười cái cho đại gia xem nào!”

“Apacci, đừng cắn ta!”
“Rosa, buồn ngủ nữa à ?”
“Sung-Sun, đáng yêu quá!”
…………………….
Bốn người Kotonoha, Setsuna, Sekai, Otome lại là cuối cùng. Sau khi gặm mỗi người một phát, Diệp Phong kéo lấy nhóm Tsunade đến trước mặt các nàng và bắt đầu giới thiệu cho hai bên.
Sau một lúc mới kể hết tên của mọi người ra xong, Diệp Phong cũng tránh ra, để đấy cho các nàng tự xử. Dù sao, nữ nhân rất có năng khiếu trong chuyện này.
Đúng như hắn nghĩ, chỉ trải qua vài câu trò chuyện, tất cả đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Mà Temari cùng Shizune thì bị chọc đến ngượng chín người. Bị các nàng gọi là nữ nhân của Diệp Phong, phản bác xong, tất cả chỉ để một câu rồi cười hì hì.
“Bây giờ chưa! Nhưng sẽ nhanh thôi!”
………………………..
Thấy các nàng càng ngày càng trò chuyện lớn hơn, Diệp Phong đột nhiên chen vào.
“Mọi người! Tiểu Linh đâu rồi? Sao ta không thấy!”
Nghe thấy vấn đề của Diệp Phong, tất cả chỉ vào màn hình Ti Vi một lần, sau đó lại vùi đầu với nhau trò chuyện.
Bị như thế này, Diệp Phong chỉ cười khổ chứ không biết nói gì. Hắn nhìn tập trung vào màn hình một lát, sau đó mới vỡ lẽ ra.
Thời điểm này, đài truyền hình đang trực tiếp trận đấu giữa đội Deimon Devil Bats và Nasa Aliens. Diệp Phong không ngờ rằng mình về đúng lúc thế này, trận đấu chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Nhưng, cái làm hắn bất ngờ nhất chính là người đang ngồi chung Mamori kia lại là Diệp Linh. Nàng đã thành quản lý cho đội bóng từ khi nào thế?
Hắn không nghĩ Hiruma uy hiếp nàng, Hiruma không có đủ khả năng làm việc đó, vậy thì chỉ có lý do là nàng tự nguyện vào mà thôi. Vì sao nàng tự nguyện? Diệp Phong không cần nghĩ cũng biết.

Xem một lúc, Diệp Phong nhớ đến bản gốc, đôi Devil Bats từng khiêu khích đội Aliens, và huấn luyện viên Apolo lại có những lời làm cho Diệp Phong rất ngứa tai. Không biết lần này có thay đổi gì không.
Nghĩ như vậy, hắn để lại đám nữ nhân đang tụ họp, đi lên lầu để dùng máy tính. Rất nhanh, lợi dụng những khoa học kỹ thuật mà hắn đã chuẩn bị từ khi bắt đầu đến thế giới này, Diệp Phong đã tìm được đoạn Video Apollo nói chuyện trên du thuyền.
“Bọn đần ấy sẵn sàng bỏ ra 10 triệu USD để chi trả cho trò chơi mà chúng không hề chiến thắng!”
“Lũ khỉ vàng ấy chính là cái ví của nước mỹ chúng ta!”
“Phì! Dù lão tổng biên tập có chơi trò mổ bụng trước mặt ta! Ta vẫn thà xem Tom & Jerry còn hơn!”
Xem hết đoạn Video này, Diệp Phong nhướng mày. Kẻ này quá kiêu ngạo đến mức tự cho là đúng, lại còn phân biệt chủng tộc như thế. Nhất là từ “Lũ khỉ vàng” làm cho Diệp Phong khó chịu.
“Phù!”
Thở dài một hơi, hắn bắt đầu tìm đoạn Video và lời ghi âm của Apollo và Hiruma.
Cả đoạn Video tiếp theo, Apolo bị Hiruma ví thành con gà tây, bị từng thành viên trong Câu Lạc Bộ hành hạ đến khóc lên khóc xuống. Ngay cả Diệp Phong cũng phải nhếch môi lên mà cười, đủ để hiểu hình tượng của Apolo khôi hài đến mức nào.
Bị châm chọc như thế, Apolo sao có thể bình tĩnh, hắn đã phản đòn lại bằng một lời tuyên bố hùng hồn.
“Nếu Aliens không chiến thắng với cách biệt mười điểm, bọn ta sẽ không bao giờ trở về Mỹ nữa!”
Đồng thời, Hiruma cũng không hề e sợ mà phán rằng:
“Nếu Devil Bats không thắng với mười điểm cách biệt, tất cả thành viên sẽ rời đội trong hôm đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui