Tống Mạn Chi Thần Vương


Diệp Phong không hề nghĩ rằng, lần này hắn chỉ đột phá thành Cương Thi Ngân Nhãn ( Cương Thi Mắt bạc ) thôi mà lại tốn thời gian dài đến thế. Một tháng…. Sau khi hoàn thành quá trình đột phá, hắn cũng không muốn kiểm tra gì mà đi thẳng ra bên ngoài.
Vừa đến phòng khách, Diệp Phong hơi bất ngờ. Tất cả những người quen của hắn đều ở đây. Xem ra Tsunade cũng không hề giấu tin tức hắn sắp đi.
“Chào mọi người!”
Nở một nụ cười, Diệp Phong lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người. Thấy hắn đã xuất hiện, Tsunade nhìn hắn rồi phàn nàn.
“Diệp Phong! Ngươi cũng chịu ra rồi à? Cả thế giới ninja đang loạn tùng phèo lên vì ngươi đấy!”
Tuy nói như vậy, nhưng vẻ nhớ nhung cùng yêu thương không hề bị che giấu trong mắt nàng.
Nhìn Tsunade, Haku, Kurenai, Diệp Phong mỉm cười. Chợt, hắn thấy được hai người đang ở cạnh các nàng “không ngờ hai người này cũng đến đây”.
Shizune thì hắn có thể hiểu, nàng luôn đi theo Tsunade từ nhỏ đến lớn, cũng không hề có người thân gì. Nghe tin Tsunade sắp rời đi cùng Diệp Phong, người mà nàng cũng có tình cảm, đương nhiên nàng sẽ đề nghị đi theo.
Còn người còn lại, Temari mới là người làm cho hắn bất ngờ nhất. Tình cảm của hai người không nhiều, ít nhất là hắn đối với nàng vẫn chưa so được với những nữ nhân của mình, còn nàng đối với hắn thế nào thì không biết. Chỉ biết rằng, hai người chỉ gặp vài lần. Vậy mà Temari lại đến đây, xem thái độ của nàng với nhóm Tsunade, thì chắc là nàng cũng muốn đi theo. Khác với bốn người khác, Temari còn người thân là Gaara cùng Kankuro, nàng có thể quyết tâm thế này là ngoài dự đoán của hắn.
Ngẫm nghĩ như thế, Diệp Phong thầm quyết định rằng sẽ đối xử tốt với cả hai, không hề chênh lệch với các nữ nhân khác của hắn.

Chợt, hắn nhớ đến lời mà Tsunade vừa nói “thế giới đang loạn vì hắn??”, hắn không hiểu ý của nàng là gì.
“Ý nàng là thế nào?”
Thấy Diệp Phong hỏi một câu vô trách nhiệm như thế, Tsunade chụp lấy quả táo bên cạnh rồi ném đến phía hắn.
“Ngươi còn nói, lần trước ngươi làm gì mà mặt trăng biến mất rồi! Đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện trở lại đấy!”
“À! Lúc đó ta quá gấp nên quên!”
Bắt lấy quả táo, hiểu hết mọi chuyện, Diệp Phong cười khổ. Nếu Tsunade không nhắc, có lẽ hắn đã quên bẵng chuyện này đi rồi.
Nhưng hắn không vội, hắn định trước lúc xuất phát mới giải quyết vấn đề này.
Rồi hắn bắt đầu nhìn lướt qua từng người đang ở đây. Minato, Kushina, Mikoto, Fugaku, Naruto, Sasuke, Itachi, Đệ Tam, Jiraiya, Orochimaru, Kakashi, Gai, Rock Lee, Sakura, Hinata.
“Được mọi người đưa tiễn, ta rất vinh hạnh a!”
Mọi người trầm mặc, không biết nên nói cái gì, làm cho bầu không khí trở nên ưu buồn. Lúc này, Naruto bỗng lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng:
“Đại ca, ta có thể đi với ngươi không?”
Nghe hắn nói ra lời này, Sasuke cùng dùng cặp mắt tỏa sáng nhìn về phía Diệp Phong. Chỉ là Diệp Phong lắc đầu, không hề nể tình hai người:
“Không! Hai người các ngươi còn có người thân ở đây! Huống chi các ngươi không hợp với nơi ta sắp đi!”
“Xì……!”
Bị từ chối, Naruto bất mãn xì lên một tiếng, rồi cuối đầu xuống, không ọi người thấy được cảm xúc của mình.
…………………………………………� �…..
Trò chuyện với mọi người một lần cuối nữa, Diệp Phong đã quyết định nên xuất phát rồi. Hắn dẫn mọi người ra trước ngọn núi này. Sau đó đứng đối diện Shizune và Temari.
“Hai nàng muốn đi cùng ta không?”

Không trả lời gì, Shizune và Temari gật đầu một cách thẹn thùng. Thấy như vậy, hắn không thể không nói một chuyện cho hai người.
“Muốn đi cũng được! Nhưng hai người phải hiểu rằng cả hai khác với ba nàng ấy, ba nàng ấy đều là nữ nhân của ta nên không cần làm gì cả! Còn hai nàng thì không phải, muốn theo ta thì phải ký một khế ước!”
Sợ cả hai hiểu lầm, Diệp Phong còn giải thích:
“Đừng lo, khế ước không có tác dụng gì ảnh hưởng đến các nàng cả. Chỉ làm cho các nàng mang dấu ấn của ta trên người mà thôi!”
Diệp Phong nói không sai, vào ngày hắn sử dụng Khế ước Chủ Tớ với Espada trong Bleach, hắn đã nhận ra khế ước đó là do rất nhiều khế ước chồng chất lên mà tạo thành, trong đó có cả khế ước hắn sắp dùng với Temari và Shizune. Vào những lúc rãnh rỗi, hắn cũng thường tìm hiểu lấy những khế ước này, đến bây giờ, Diệp Phong đã biết cách sử dụng toàn bộ số khế ước này rồi.
Nghe những lời đầu tiên của Diệp Phong, Temari và shizune ngượng ngùng khi Diệp Phong nhắc đến chuyện nữ nhân của hắn, rồi lại lo lắng vì khế ước. Nhưng khi nghe hắn giải thích rồi, các nàng cũng hiểu ra mọi chuyện. Không chút chần chờ, cả hai gật đầu.
Nhận được kết quả này, Diệp Phong cũng không nói nhiều nữa mà bắt đầu vẽ hai đồ án lên trước người Temari và Shizune. Rất nhanh, hai đồ án này cũng đã hoàn thành rồi chui vào người hai nàng. Cả hai bắt đầu cảm thấy có thứ gì đó rất yếu ớt đang kết nối các nàng với Diệp Phong.
“Đại nhân!”
Là người im lặng từ đầu đến giờ, Orochimaru kêu gọi Diệp Phong. Bị âm thanh của hắn thu hút, Diệp Phong quay đầu nhìn hắn đầy vẻ nghi hoặc. Chỉ thấy Orochimaru đi đến trước người Diệp Phong rồi cúi đầu.
“Mong đại nhân cho phép ta đi theo! Bây giờ, ta chỉ muốn nghiên cứu những điều mới lạ, không còn lưu luyến gì nơi này nữa!”
Nói xong, trong lòng của hắn cũng trở nên bồn chồn, hắn sợ Diệp Phong sẽ từ chối như với Naruto.
Ngoài ý muốn của Orochimaru, Diệp Phong lại gật đầu.
“Nếu ngươi muốn, thì đồng ý vậy! Nhưng ngươi cũng phải ký khế ước với ta!”

Diệp Phong không có lý do nào để từ chối cả. Thêm một trợ thủ là rất tốt, huống chi lại là kẻ cuồng nghiên cứu như Orochimaru. Chỉ thấy hắn bắt đầu vẽ một đồ án lên người của Orochimaru giống như Temari. Chỉ khác là, đồ án này là Khế Ước Chủ Tớ, Diệp Phong không sợ Orochimaru phản bội hay gì cả, nhưng cũng nên đề phòng là trên hết.
Vừa tiếp nhận khế ước, cả người Orochimaru bỗng thay đổi. Ánh mắt của hắn nhìn Diệp Phong trở nên tôn kính hơn bao giờ hết.
Phật tay một cái, Diệp Phong cũng thu Orochimaru vào Không Gian Sinh Tồn.
Để cho Temari cùng Shizune đi đến bên cạnh nhóm Tsunade, Diệp Phong thì đứng ở phía trước năm người. Hắn nhìn lại những người đưa tiễn một lần nữa.
“Chào mọi người! Ta đi đây! Nhớ giữ gìn sức khỏe. Nhất là Naruto cùng Sasuke, Lee, cả hai đều được ta dạy bảo, hi vọng khi ta trở lại đây lần nữa, cả ba sẽ mạnh hơn bây giờ!”
Nghe ý của Diệp Phong là hắn còn có thể trở về, Naruto vui mừng hớn hở, rồi hắn dùng sức gật đầu.
Thấy vậy, Diệp Phong mỉm cười. Chợt, một cột sáng chiếu thẳng từ trên trời xuống, bao bọc nhóm người Diệp Phong vào bên trong. Chỉ thấy Diệp Phong vẫy tay tạm biệt mọi người một lần thì hắn đã biến mất tăm.
“Chết rồi! Mặt trăng!”
Diệp Phong đi mất trong tích tắc, mọi người đều sững sờ. Chợt, Đệ Tam thốt lên, nhắc nhở mọi người nhìn lên bầu trời. Nếu Diệp Phong mà quên việc này, cả thế giới này sẽ loạn càng thêm loạn mất thôi.
Khi Thấy Mặt Trăng đang nằm giữa trời đêm, mọi người cũng thở phào một cái. Sau đó bắt đầu tò mò, Diệp Phong đã ra tay vào lúc nào cơ chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận