Vũ Đằng cắn bút ngồi đăm chiêu ra phía cửa sổ, không tập trung nổi giảng viên đang dạy gì trên bục giảng. Điện thoại rung lên bên trong túi, một lần, rồi hai lần cũng không còn cách nào khác đành bấm mở lên kết nối.
- Xin lỗi, cho hỏi đây có phải là người thân của số điện thoại này không.
Vũ Đằng ngạc nhiên, nhìn kĩ thêm vào số điện thoại đang hiện lên trên màn hình. Đúng là số của Tử Hoành mà.
- Dạ đúng rồi anh là ai?
- À phía trước có một vụ tai nạn, điện thoại này là tôi nhặt được.
Vũ Đằng gương mặt gần như tái mét, đột ngột đứng dậy, không nhận ra bản thân mình vẫn đang ở trong lớp học.
- Này em kia, em đang làm gì đó.
Tiếng thầy giáo quát mắng trên giảng đường, nhưng hiện tại không còn cách nào lọt vào tai của Vũ Đằng nổi.
- Em xin lỗi thầy nhà em có chuyện gấp.
Vũ Đằng run rẩy ôm lấy cặp xách, bắt taxi, đi theo hướng địa chỉ người nọ gửi, bên trong đầu hiện lên những cảnh tượng tồi tệ.
Sẽ ra sao nếu người mà cậu muốn trốn chạy không còn trên đời này nữa.
Sẽ ra sao nếu những kí ức còn lại của Tử Hoành chỉ là những lời nối dối mà cậu đã thốt ra.
- Xin lỗi cho tôi hỏi, có phải có bệnh nhân bị tai nạn được đưa đến đây không.
Vũ Đằng trong giọng nói dường như muốn khóc, hỏi lấy y tá đang trực trên quầy.
- Hôm nay người bị tai nạn được đưa đến nhiều lắm, cậu muốn hỏi ai.
- Có phải có một người dáng cao, rất đẹp trai, khoảng chừng 19 tuổi, em ấy...em ấy...
- Cậu đến phòng hồi sức xem sao. Bệnh nhân nặng đều được chuyển qua đó. Thân nhân nên chuẩn bị tinh thần.
Vũ Đằng dường như ngã khuỵa, không rõ bản thân mình làm sao tìm được đường đi, trong khi nước mắt che mất đi tầm nhìn. Cậu cần phải gặp Tử Hoành. Cần phải nhanh chóng gặp được em ấy.
Trong phòng hồi sức từng băng ca được đẩy đi, có người máu đầy mặt, không rõ còn sống hay không, thân nhân lo lắng ngồi chờ bên ghế nhìn về cánh cửa đóng kín bên trong phòng cấp cứu, một phút sau, băng ca phủ vải trắng được đẩy ra. Một người tưởng chừng vừa lúc trước vẫn còn bên cạnh mình, giờ đã mất đi không còn lấy hơi ấm. Tiếng khóc của người thân vang lên khắp bệnh viện.
Đau đớn có.
Bàng hoàng có.
Cũng không tin nổi vào sự thật trước mắt mình.
Sẽ ra sau nếu Tử Hoành nằm đó.
Sẽ ra sao nếu người mà cậu yêu không còn trên đời này.
Vậy thì trốn chạy có ít gì.
Không sao đâu.
Em ấy sẽ không sao.
Vũ Đằng run rẩy bước gần về phía giường bệnh. Vụ tai nạn nghiêm trọng đến nổi bệnh nhân được lấp đầy bên trong phòng chờ. Không có bóng dáng của Tử Hoành.
Không có.
Lần đầu tiên trong đời Vũ Đằng biết nổi đau khổ không phải là trốn chạy tình cảm của chính mình, mà đó chính là nổi tuyệt vọng không còn nhìn thấy người nọ trên đời này nữa.
- Anh tại sao anh lại ở đây? Anh khóc à?
Tử Hoành đứng phía trước hành lang nhìn thấy Vũ Đằng cực kì ngạc nhiên, trên vệt áo vẫn còn loang mấy vệt máu lớn.
- Em không sao? Thật không?.... Anh cứ tưởng sẽ không thấy em nữa.
Vũ Đằng chạy tới nắm chặt lấy góc áo của Tử Hoành, nước mắt không nhịn được lại bắt đầu thi nhau rơi xuống. Đến tận khi cái ôm ấm áp, cùng hơi ấm nơi Tử Hoành khiến cậu nhận ra đây là thật. Nhận rõ em ấy đang ở trước mặt mình mới yên lòng đôi chút.
Tử Hoành dẫn Vũ Đằng đến ghế ngồi nghỉ, bàn tay nhẹ nhàng lau lấy nước mắt đầy trên má.
- Em trên đường đi học vướng vào một vụ tai nạn, nên giúp dẫn người bị thương vào viện, điện thoại cũng làm mất rồi.
- Không sao đâu.... người ta gọi điện trả lại cho anh, anh cứ tưởng là em....anh cứ tưởng sẽ không gặp lại.......
Vũ Đằng lại bắt đầu muốn khóc, cắn răng cố nhịn lại nước mắt sắp rơi xuống lần nữa.
- Không sao, em ở đây, trước khi chưa theo đuổi được anh, em sẽ không đi đâu. Dù anh có đuổi em.
Lời nói của Tử Hoành khiến mặt của Vũ Đằng đỏ ửng lên vì xấu hổ, giơ bàn tay vuốt lấy nước mắt của chính mình, sụt sịt.
- Người ta đang nhìn.
- Không ai để ý đâu, đây là bệnh viện. Cho em ôm anh thêm một chút nữa.
Tử Hoành mĩm cười ôm lấy Vũ Đằng vỗ về bờ vai nhỏ nhắn, không ngờ rằng anh ấy lại nhỏ bé hơn so với Tử Hoành tưởng tượng, cũng mềm mại hơn.
Về đến nhà Vũ Đằng vẫn chưa hết hoảng sợ, bối rối ngồi xuống ghế sopha trước mặt, hai bàn tay ôm lấy ly nước ấm, mở lấy tivi cho tỉnh táo lại chút đầu óc của mình. Nghe Tử Hoành dặn dò, rồi bỏ vào trong tắm rữa. Nhưng nổi sợ vẫn cứ treo mãi không cách nào gỡ bỏ được.
- Anh lại đang nghĩ gì nữa đó.
Tử Hoành chống tay lên ghế sô pha, những giọt nước còn trên mái tóc nhiễu xuống cần cổ của Vũ Đằng.
- Không có gì anh chỉ đang nghĩ nếu như là em biến mất, chắc anh không chịu nổi.
Vũ Đằng đưa tay lên che lấy mắt mình, lại một giọt nước nữa rơi xuống mát lạnh nơi làn da như chứng tỏ mọi chuyện là sự thật, mọi chuyện vẫn ổn.
Tử Hoành vòng tay ôm lấy Vũ Đằng từ phía sau, nhẹ nhàng nâng niu như một bảo vật trong lòng mình.
- Đó chính là cảm xúc của em 2 năm trước. Thật may là em không phát điên lên. Vì vậy anh chỉ cần ngồi yên lặng cho em ôm anh một chút.
Chóp mũi ngửi thấy mùi sữa tắm trên người của Tử Hoành, bộ phim truyền hình được chiếu phía trước nhưng lại khiến Vũ Đằng không thể tập trung nổi, khoảng thời gian dài đến nổi khiến tư thế hơi mỏi chỉ định cử động đôi chút liền bị Tử Hoành ép trở lại.
Một giọng nói như bị bóp nghẹt vang lên bên cạnh.
- Anh... đừng cử động.
Tử Hoành siết chặt cánh tay, hít lấy hơi thở ngay cạnh cần cổ trắng mịn.
Vũ Đằng không dám nhúc nhích nữa, cũng không xem được trên TV đang chiếu những gì, hơi thở nóng nực phả ra bên cạnh khiến gò má nóng bừng.
- Em thật sự muốn hôn anh, nên chỉ cần anh để yên một phút nữa thôi là được rồi.
Tử Hoành hít sâu một hơi, bị mùi hương cơ thể của Vũ Đằng làm cho kích thích.
Sự mơ hồ mờ ảo tuôn ra trong không khí.
Nhiệt độ sau lưng càng lúc càng nóng.
Bộ phim truyền hình trên tivi kết thúc, tiếng nhạc phim vang lên trong không gian im lặng.
Vũ đằng nắm chặt lấy bàn tay, xoay người hôn lên đôi môi phía sau lưng mình. Mọi lo lắng bỏ ra phía sau đầu, bất chấp chuyện gì sẽ xảy ra.
Tử Hoành mở to mắt ngạc nhiên bước ra phía trước, ôm lấy phía sau gáy bắt đầu hôn lại người trước mặt mình.
Tiếng hơi thở gấp gáp vang lên trong căn phòng. Bàn tay của Tử Hoành len vào mép áo, vuốt ve vào da thịt mịn màng phía sau lưng. Cơ thể của Vũ Đằng dần trở nên căng cứng. Sự tiếp xúc mạnh mẽ từ Tử Hoành khiến bản thân như chìm đắm trong dục vọng của chính bản thân mình.
Tử Hoành đẩy Vũ Đằng nằm xuống ghế sô pha. Áo được vén tới ngực. Những nụ hôn được trãi dài từ cằm cho đến ngực, để lại những dấu hôn hồng nhạt trên làn da trắng.
- Anh thật đẹp, Vũ Đằng.
Tử Hoành khẽ nói, hôn lên nốt ruồi ngay khóe mắt. Từ trước khi gặp gỡ đã biết Vũ Đằng là một người xinh đẹp, nhưng ngay bây giờ anh ấy lại cực kì quyến rũ đến mức khiến Tử Hoành trở nên mê đắm, không cách nào rời mắt khỏi.
Vũ Đằng nghiên người đụng trúng điều khiển bên cạnh. Âm thanh tivi phóng đại đến mức khiến cậu sực tĩnh nhận ra hai người đang làm gì. Vũ Đằng đẩy Tử Hoành ra, hoảng hốt chạy nhanh về phòng đóng cánh cửa lại.
Dựa vào cánh cửa phòng, ôm lấy gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Nghe thấy tiếng cười phía bên kia cánh cửa.
- Anh đang xấu hổ ?
Vũ Đằng im lặng không biết phải trả lời như thế nào. Chỉ đành nghe người bên ngoài lại tiếp tục lên tiếng.
- Cho dù anh có đổi ý, em cũng sẽ mãi đi theo bên cạnh anh chừng nào anh là của em mới thôi.
Thời gian trôi qua vẫn không thấy động tĩnh nào phía bên kia. Tử Hoành vừa định đi khỏi đã thấy cánh cửa được mở ra lần nữa.
- Em có muốn làm người yêu của anh không?
Vũ Đằng đứng đó hỏi với nụ cười nở trên môi. Lần đầu tiên lại muốn sống thật với tình cảm của chính mình.
- Vâng. Em chờ câu nói đó lâu lắm rồi.
Tử Hoành mĩm cười ôm lấy người trước mặt vào lòng. Dù biết sẽ có khó khăn đang chờ phía trước
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...