CHƯƠNG 292
Sau khi nói xong, cả người anh liền đè lên.
Đường Hoài An chỉ cảm thấy giọng nói của Mạc Tư Quân chợt xa chợt gần, vô cùng không chân thật, với lại trong đầu mê mang một trận.
Cô thậm chí còn tưởng là lúc này mình đang nằm mơ, cô kêu anh cút đi, nhưng mà người đàn ông trên người lại căn bản không động đậy.
Đường Hoài An hạ quyết tâm, hàm răng trực tiếp cắn một phát.
Cuối cùng, động tác của Mạc Tư Quân đã dừng lại, anh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu mực phản chiếu ra một vẻ dữ tợn, khóe môi có một vệt máu đỏ, là kiệt tác của người phụ nữ dưới thân.
Mạc Tư Quân duỗi ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng chậm rãi lau vết máu trên miệng mình.
Đường Hoài An nhìn Mạc Tư Quân như thế này, bỗng nhiên cô lại cảm thấy hoảng sợ, bàn tay to lớn của Mạc Tư Quân chế trụ gáy cô, mái tóc mượt mà trong lòng bàn tay giống như tơ lụa, xúc cảm vô cùng tốt.
Anh gần như là nhìn cô bằng ánh mắt đe dọa, giọng nói lạnh lẽo như băng lạnh: “Đường Hoài An, cô xác định cô muốn làm như thế?”
Vừa mới nói xong, đôi môi của Đường Hoài An lại bị nhiệt độ ấm áp bao phủ, hoàn toàn không cảm nhận được không khí.
Trong chớp mắt, Đường Hoài An liền luống cuống, cô ở dưới người anh hết sức vùng vẫy, cộng thêm tác dụng của thuốc đã hoàn toàn phát huy.
Mạc Tư Quân càng như thế này, càng làm cho cô cảm thấy không thể chịu đựng được, trên người như bị nhóm một ngọn lửa.
Cùng lúc đó, tay của Mạc Tư Quân chạm vào cổ áo Đường Hoài An, anh trực tiếp xé mở chiếc áo sơ mi của cô ra, cúc áo hoàn toàn bị đứt.
Quả thật, dưới tình huống dẫn lửa như thế này, bất cứ một người đàn ông bình thường nào cũng sẽ không thể bình tĩnh, cởi từng nút từng nút một.
Đường Hoài An vô thức muốn kêu to lên, nhưng mà bởi vì miệng đã bị Mạc Tư Quân ngăn chặn chặt chẽ, cho nên căn bản không thể phát ra âm thanh nào, vừa giãy dụa vừa khóc không ra nước mắt.
Tối nay, Mạc Tư Quân thừa nhận là mình đã điên rồi, bây giờ, trong đầu của anh chỉ có một suy nghĩ mãnh liệt mà rõ ràng: anh muốn cô.
Sáng ngày hôm sau, Đường Hoài An tỉnh dậy vì lạnh, trong vài giây vừa mới tỉnh dậy, đầu óc của cô trống rỗng.
Lúc muốn ngồi dậy từ trên giường, huyệt thái dương lại kịch liệt đau đớn, cô nhíu chặt lông mày, ký ức hỗn loạn đột nhiên xông vào trong đầu của cô.
Trên người của cô không mặc gì hết, bên cạnh chân chất đống là áo sơ mi trắng mà ngày hôm qua bị Mạc Tư Quân cởi ra, Đường Hoài An vươn tay xoay xoay một cái, chạm vào lòng bàn tay là cảm giác lạnh lẽo lại ẩm ướt.
Đường Hoài An vuốt vuốt mi tâm đang giãn ra, sau đó quan sát căn phòng, ở trên giường rất hỗn loạn, nội y cùng với khăn vung vẫy lung tung, cửa phòng tắm mở rộng, trên sàn nhà đều là vết nước đọng.
Đoạn ký ức rõ ràng nhất trong đầu của cô chính là khi cô bước ra khỏi khách sạn, cái nơi nói chuyện hợp tác, bao gồm cả hướng xe của cô, trí nhớ của cô mơ mơ hồ hồ, sau đó… Đường Hoài An nhíu mày.
Hình như là sau đó mình được một người đàn ông bế lên, cô nhớ rõ là Triều Thế Minh, nhưng mà tại sao bây giờ mình lại đang ở biệt thự nhà họ Mạc?
Còn nữa, tối ngày hôm qua ở đây, cô rõ ràng nhớ kỹ… mình nhìn thấy gương mặt của Mạc Tư Quân, hình như là anh còn phát điên mà hôn mình.
Hình như là còn nói cái gì đó, nhưng mà bởi vì tác dụng của cồn nên cô không nhớ rõ gì hết.
Sau khi Đường Hoài An sửa soạn một phen thì chậm rãi đi xuống lầu, trong biệt thự to lớn không có bất cứ âm thanh nào, cô kịp phản ứng lại, chắc là Mạc Tư Quân đã đi rồi.
Cô rất muốn biết tối ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng là mình đi ký hợp đồng, tại sao sau đó lại bất tỉnh nhân sự, hơn nữa còn thức dậy ở đây.
Đường Hoài An biết là mình không thể đi hỏi Mạc Tư Quân, càng nghĩ, cô lại quyết định gọi điện thoại cho Triều Thế Minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...