Bên tai vang lên tiếng quần áo bị xé rách.
“Anh chậm một chút.” Cô vừa buồn cười lại vừa bực, không nhịn được mà khẽ trách mắng.
Ánh mắt anh hoàn toàn tối xuống, một tay nặng nề vuốt dọc thân thể cô, một tay khác nhanh chóng cởi đồ trên người mình…
Cô thoáng ‘ưm’ một tiếng, mềm nhũn dựa vào trong lòng anh, ngón tay không tự chủ được mà chạy lên lưng anh.
Cô còn đang bị đè ở trên tường mà anh đã không thể chờ được, vội vàng va chạm vào cơ thể cô.
Đến khi cô lên đỉnh một lần rồi từ từ hồi phục lại thì anh mới hơi thỏa mãn, nhưng vẫn duy trì tư thế lúc ban đầu, chẳng qua là sự gấp gáp trong mắt đã lui đi, mỉm cười thỏa mãn nhìn cô.
Cô nhẹ nhàng liếc anh: “Anh còn chưa tắm đâu, bẩn chết được!”
Anh cười tà ác hỏi cô: “Muốn vào phòng tắm à?”
Cô đẩy anh ra: “Anh mới thèm vào ý.”
“Ừ, là anh muốn vào.”
“...”
Hoạt động trong phòng tắm quá mạnh mẽ, cho nên hai người ba mẹ này chỉ lo cuồng hoan của mình, chứ không hề nghe thấy tiếng hai đứa con sinh đôi của mình đang gõ cửa ở ngoài.
“Mẹ ơi, con không ngủ được.” Tiểu Chân Tâm đau khổ gõ cửa.
“Mẹ ơi, anh trai không ngủ được.” Tiểu Mạo Hiểm giúp đỡ anh trai gõ cửa.
“Mẹ ơi, con không nói bậy.” Gõ cửa…
“Mẹ ơi, anh trai không nói bậy.” Lại gõ cửa…
“Mẹ ơi, mẹ ra ngoài đi, con muốn ôm mẹ.” Tiếp tục gõ cửa…
“Mẹ ơi, mẹ ra ngoài đi, ôm anh trai xong ôm con thêm một cái nha.” Vẫn đang gõ…
“...”
“...”
Hai bé con gõ đến đỏ cả tay mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Quản gia nghe thấy tiếng động trên lầu thì cuống quýt chạy tới: “Ai ôi, hai vị tiểu tổ tông, ai ôi, ôi sao lại chạy đến đây thế này?”
Tiểu Chân Tâm và Tiểu Mạo Hiểm cùng quay đầu lại, hai đôi mắt giống nhau như đúc không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía quản gia.
Có lẽ đúng là vì sinh đôi, cùng lớn lên trong bụng mẹ với nhau, cho nên mặc dù tính cách của Tiểu Chân Tâm tương đối giống ba, Tiểu Mạo Hiểm tương đối giống mẹ, nhưng có những lúc động tác hoặc ánh mắt của hai đứa bé này cực kỳ giống nhau.
Cứ như thể đã qua huấn luyện, chỉnh tề, đồng loạt và vô cùng đáng yêu.
Quản gia ngồi xổm xuống hỏi hai bé: “Bảo mẫu đâu rồi?”
Tiểu Chân Tâm rất thành thực: “Đi ngủ rồi.”
“...” Quản gia hắc tuyến đầy đầu, hai đứa nhỏ hư hỏng này toàn giả vờ ngủ để lừa bảo mẫu đi ngủ, sau đó sẽ tới gõ cửa phòng mẹ chúng.
Mẹ ơi, mơ thấy ác mộng…
Mẹ ơi, không dám ngủ…
Mẹ ơi, người ta cần có người ở bên…
Bảo mẫu ngủ rồi, mẹ ngủ cùng con đi…
Nếu như lúc bọn chúng gõ cửa, ba đang ôm mẹ làm chút chuyện thân thiết…
Tình cảnh đó sẽ chẳng khác nào tạt cho họ một chậu nước lạnh, có mãnh liệt hơn nữa cùng bị diệt sạch.
Dĩ nhiên nếu quả thực chậu nước lạnh đó có thể dập tắt hoặc không thì còn hay, thảm hại hơn chính là… không tiến cũng không lùi được.
Hơn nữa, Dịch Tân không phải mới gặp tình cảm thảm hại đó một hai lần.
Một lần, anh đang ôm Tân Hành ân ái, hai người đã đến giai đoạn gấp gáp, cái đó sắp ra rồi, sắp hoàn thành rồi.
Tình cảnh đó thực sự là muốn ngừng mà không được, thực sự là niềm vui tràn trề…
Đúng lúc đó hai đứa nhóc ngắn một mẩu lạch bạch chạy đến gõ cửa.
Mẹ ơi, ác mộng, ác mộng,...
Đó là lần đầu tiên, Tân Hành vừa nghe thấy thì cả người cứng đờ, thoáng cái đã gần như tỉnh táo lại, cho nên dĩ nhiên sẽ đẩy anh ra…
Đẩy ra đấy!
Lúc ấy Dịch Tân hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nếu như ngoài cửa là người khác thì anh thật sự sẽ không nói hai lời, cầm súng bóp cò luôn rồi.
Nhưng ngoài cửa không phải người khác, anh mà dám nổ súng thì Tân Hành sẽ tìm anh liều mạng, đến lúc đó anh biết tìm người nào tiếp tục đây?
Khi trong đầu anh còn đang suy nghĩ rất nhiều thứ, tưởng tượng cảnh treo hai đứa con ngáng đường lên đánh cho một trận thì Tân Hành đã mặc xong quần áo, nhanh chóng đi ra mở cửa.
Sau đó cô cứ thế dắt hai đứa trẻ hư đốn đó đi luôn!
Đi luôn!
Cô cứ thế nhét một mình anh trong chăn, trên người vẫn còn vương hương vị của cô, muốn anh phải làm sao bây giờ?!
Người nào đó chỉ có thể vung một đấm thật mạnh vào gối đầu…
Tại sao lại
.