Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Lúc Dịch Tân xuống máy bay thì trời đã tối.
Anh vừa ngồi lên xe đã gọi điện cho Tân Hành.
Hai ngày nay anh ra ngoài, tối hôm qua một nửa bên giường kia không có cô đã khiến anh bắt đầu nhớ nhung rồi.


Đầu bên kia không có ai nhận máy.


Dịch Tân thoáng nheo đôi mắt lại đầy vẻ nguy hiểm.


Nâng đồng hồ lên nhìn, giờ là chín giờ, lúc này còn bận rộn cái gì? Nhất định là hai đứa nhỏ hư hỏng kia lại đang làm chuyện xấu.


Ôi chao ôi, không sai, bây giờ Tân Hành đã sinh em bé rồi.
Hơn nữa bé con cũng đã hơn bốn tuổi.


Cả ngày phải vây quanh hai đứa con nhỏ hư hỏng này… Hai đứa nhỏ hư hỏng này đúng là… Di truyền tất cả các khuyết điểm của anh và cô!

Đúng thế, tất cả khuyết điểm!

Vừa khó tính lại còn khó chơi, lần nào cũng cực kỳ gian giảo! Đủ mọi chiêu trò, mới hơn bốn tuổi đã ăn đứt mẹ chúng!

Nếu cái nhà này không phải còn có anh trấn giữ thì có lẽ đã sớm bị bọn chúng lật tung lên rồi.


Dịch Tân càng nghĩ càng thấy ghét hai đứa quỷ con này, nắm chặt điện thoại trong tay và bảo Nguyên Thâm lái xe nhanh lên một chút.



Nguyên Thâm chảy mồ hôi ròng ròng, cậu chủ à, ngày nào ra ngoài anh cũng ở đấy nói lái nhanh lên, lái nhanh lên.
Nhưng mà muốn nhanh thì cũng cần mạng chứ, có được không hả? Ngài không sợ chết nhưng mà tôi sợ đó!

Sắc trời đã tối, khắp thành phố đã lên đèn.
Dịch Tân liếc ra ngoài cửa sổ, ánh mặt đột nhiên sâu thẳm: “Dừng xe.”

Anh xuống xe, bước vào một cửa hàng trang sức, chỉ tay vào một món đồ, cà thẻ rồi rời đi.


Tiếp tục… Lái xe nhanh một chút.


Lúc Dịch Tân về đến nhà chỉ có quản gia đi ra đón anh, anh không nhìn thấy bóng dáng khiến mình mong nhớ từng giây từng phút nên nhất thời mất hứng hừ lạnh một tiếng.


Quản gia nhìn sắc mặt anh thì vội nói: “Cậu chủ, mợ chủ đưa cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ tới phòng ăn rồi.”

Chân mày Dịch Tân nhướng lên: “Đã trễ thế này rồi vẫn còn ăn?”

Bây giờ đã hơn 10 giờ tối rồi.


Quản gia liên tục gật đầu: “Vâng, cậu chủ nhỏ đói bụng, nhất định đòi ăn bữa khuya do mợ chủ làm.”

Dịch Tân hừ một tiếng, lướt qua quản gia và sải bước đi về phái phòng ăn.


Đói bụng? Đói thì đi ngủ luôn đi chứ!

Vừa đến gần phòng ăn, anh đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tân Hành: “Tiểu Chân Tâm, ăn chút rau xanh đi.”

Đúng vậy, biệt danh ở nhà của hai đứa bé được đặt bé trai là Tiểu Chân Tâm, bé gái là Tiểu Mạo Hiểm.
Nối lại chính là Đại mạo hiểm, Nói lời thật lòng…

Cái này là do Tân Hành muốn kỷ niệm ngày vui biết tin có thai hai đứa bé, một trò Đại mạo hiểm, Nói lời thật lòng khiến cô thua nhưng lại thắng được hai đứa bé.
(Dịch Tân rơi lệ: “Chẳng lẽ công thần lớn nhất không phải là anh sao? Không phải là anh sao? Cái trò Đại mạo hiểm, Nói lời thật lòng đó được cái gì chứ? Không có anh, con em từ đâu đến chứ?)

Dĩ nhiên, cuối cùng với ý chí kiên trì của Tân Hành, Dịch Tân không thể không thỏa hiệp, tóm lại cũng chỉ là biệt danh thôi mà.


Trong phòng ăn, Tiểu Chân Tâm đang ăn món Tân Hành vừa gặp cho mình, ăn một miếng lại nói một câu: “Mẹ, con rất đau lòng.”

“Mẹ, hôm nay con thật sự rất buồn.”

Khóe môi Tân Hành giật giật, con ăn vui vẻ như vậy, làm gì có dáng vẻ đau khổ gì chứ: “Nghe nói buồn sẽ không có cảm giác ngon miệng…”

Tiểu Chân Tâm không hề có chút chướng ngại tâm lý nào mà gắp một miếng bánh xốp trứng thật to và thả vào miệng, vừa nhai vừa nghiêm túc giải thích: “Cho nên con mới hóa bi thương thành động lực ăn uống.”

Hóa bi thương thành động lực ăn uống, đứa trẻ ranh như con lấy đâu ra bi thương thế hả!

Trong lòng Tân Hành thật sự cảm thấy bi thương!

Thằng ranh này! Đúng là gian xảo y như ba nó, nhất là cái kiểu đã được lời còn khoe mẽ này!


“Anh trai, anh đừng buồn nữa…”

Bên kia, Tiểu Mạo Hiểm tủi thân nhìn Tiểu Chân Tâm, nước mắt cũng sắp lưng tròng rồi.


Tiểu Chân Tâm nhìn cô bé một chút rồi ánh mắt lại như vô hình hay hữu ý mà rơi vào trên người Tân Hành.


Tiểu Mạo Hiểm tội nghiệp nhìn về phía cô, thấp giọng nói: “Mẹ, con đưa váy cho anh trai, mẹ bảo anh trai đừng buồn nữa đi.”

Tân Hành vuốt đầu cô bé, trong mắt thoáng dâng lên tình thương của mẹ.


Vẫn là con gái giống cô hơn! Tính cách tốt lại còn hiểu chuyện!

Tiểu Chân Tâm hừ một tiếng: “Anh không thèm!”

Cậu bé hừ lạnh xong lại gắp bánh bí ngô và đút vào miệng.


...


Tiểu Mạo Hiểm quay sang nhìn mẹ, tìm kiếm sự giúp đỡ.


Tân Hành nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô bé: “Tiểu Mạo Hiểm ngoan nhé, anh trai là bé trai, bé trai không mặc váy, Tiểu Mạo Hiểm tự mặc váy đi nha.”

Tiểu Mạo Hiểm gật đầu cái hiểu cái không, đôi mắt đen nhánh long lanh ánh nước đảo tròn một vòng và hỏi: “Vậy tại sao anh trai lại nổi giận thế?”

“Em mới nổi giận ý!”

Ở bên kia, Tiểu Chân Tâm đang bận rộn với thức ăn không hề bị phân tâm, nhưng vừa nghe thấy Tiểu Mạo Hiểm nói xấu khích bác ly gián tình cảm mẹ con của cậu và mẹ thì lập tức phản bác.


Tân Hành đỡ trán.


Tiểu Chân Tâm mà đã lên cơn thì thật sự không thua kém gì ba cậu bé!


“Tân Hành, anh về rồi.”

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.


Dịch Tân đi thẳng vào, đến áo khoác còn chưa cởi ra.


Tân Hành lập tức đứng lên đi về phía anh: “Vừa về à?”

Anh gật đầu, thuận tay ôm cô vào trong lòng và hôn lên mặt cô một cái, nhân cơ hội còn nhẹ giọng nói bên tai cô: “Ừ, nhớ em.”

Mặt Tân Hành nóng lên, nhẹ giọng mắng: “Con còn đang ở đây!”

Dịch Tân cười làm như không nghe thấy, lại hôn cô cái nữa.


“Ba.” Tiểu Chân Tâm nhạt nhẽo gọi một tiếng rồi ăn tiếp…

“Ba.” Tiểu Mạo Hiểm kích động bò xuống khỏi cái ghế ngồi và chạy chậm đến sán lại gần đùi Dịch Tân.


Anh khom người xuống ôm cô bé lên, Tiểu




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận