Lúc Cố Viễn Chi đến nhà họ Dịch thì Tân Hành vẫn đang ngủ.
Bây giờ cô đã mang thai tới gần tháng thứ sáu, bụng đã lớn như một quả cầu, thân thể nặng nề, bình thường đi bộ cũng rất cẩn thận ôm lấy bụng.
Hơn nữa còn có một lần Tân Hành đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, vừa đúng lúc chạm mặt Tang Nhuế, cô ấy vừa nhìn thấy Tân Hành đã phì cười.
Tân Hành ôm bụng hỏi cô ấy cười cái gì.
Tang Nhuế vừa cười vừa chỉ vào bụng cô mà nói: “Bây giờ nhìn cậu cứ như cả ngày ôm món đồ chơi trên bụng ý.”
Tân Hành: “...”
Còn có Dịch Tân… Hàng ngày anh cứ nhìn bụng cô rồi nhăn tít mày lại.
Cô không vui rất lâu đến khi không nhìn được nữa mới nhẹ giọng mắng: “Đây là con anh đấy, anh đừng có cả ngày ghét bỏ con có được không?”
Dịch Tân nhìn cô và lên tiếng giải thích: “Anh không ghét bỏ nó, anh chỉ là…”
“Ghét bỏ em à?”
“Không phải, anh lo lắng có khi nào bụng em sẽ bị cái quả trứng thụ tinh này chèn cho nổ tung không, sau đó nó lăn xuống đất rớt vỡ luôn…”
Chèn nổ, lăn xuống đất, rớt vỡ…
Thiếu gia, không ngờ anh lại có sức tưởng tượng phong phú như vậy đấy?
Đại thiếu gia lại tiếp tục xoắn xuýt: “Thật đấy, mỗi lần anh thấy em vác cái bụng to như vậy thì trong đầu lại không nhịn được mà nghĩ đến cảnh bụng em bất ngờ vỡ tung, sau đó quả trứng thụ tinh này bị rơi xuống đất… rớt vỡ.”
“...” Cả người Tân Hành run rẩy, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy anh có vội vàng nhặt quả trứng thụ tinh ở dưới đất lên rồi nhét lại vào bụng em không?”
Dịch Tân nhăn nhó: “...
Không, làm thế mất vệ sinh lắm, ít nhất cũng phải ngâm vào rượu khử trùng trước đã.”
“...”
Đây chính là phong cách đối thoại thường thấy nhất của hai người kể từ khi có con, khẩu vị của người này so với người kia còn nặng hơn.
Sau đó, một ngày nào đó Cố Viễn Chi nghe thấy đoạn đối thoại này của hai người…
Năm đó Cố Viễn Chi có thể cũng là một thanh niên khẩu vị nặng vào độ tuổi ngang tàng ấy.
Nhưng bây giờ ông đã là ông cố của người ta rồi, là trưởng bối đó, cảnh giới tư tưởng đã sớm trở nên bình lặng rồi.
Nhưng đến thăm Tân Hành thì nghe thấy hai vợ chồng Tân Hành và Dịch Tân nói chuyện, thân hình lọm khọm già nua cũng phải rung động, thiếu chút nữa thì run rẩy ngã ra đất…
Điều Cố Viễn Chi lo lắng là với dáng vẻ của cha mẹ như vậy, chưa nói đến an toàn của em bé thì cũng phải nói đến vấn đề dưỡng thai.
Em bé ở trong bụng còn chưa ra đời đã bị hù dọa mỗi ngày như vậy, bây giờ bị dọa cho choáng váng thì thôi cũng đành, sau này sinh ra rồi lại sống trong sợ hãi mà lớn lên, vậy thì khủng hoảng tâm lý của cái thau này lớn đến mức nào chứ?
Sau khi trở về Cố Viễn Chi càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng lo lắng cho tương lai của cháu ngoại, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại cuống quýt từ xách đồ xách người đi suốt đêm quay
.