Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Mượn rượu làm loạn…

Không để ý đến ý từ chối của Tân Hành, Dịch Tân ‘uống rượu nổi hứng’ không theo không tha, anh ôm cô quay sang chỗ khác, chuẩn bị làm chuyện cầm thú…

Tân Hành tức giận, quả đấm nhỏ nện lên lưng anh hai cái nhưng anh hoàn toàn không coi ra gì, mặt khác còn không ngừng dụ dỗ cô:

Vẻ mặt nặng nề

“Đừng làm loạn, anh muốn em lâu lắm rồi, để anh yêu em nhé…”

“Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương đâu…”

Do dự một chút lại tiếp…

“Cũng sẽ không làm hỏng quả trứng thụ tinh trong bụng em…”

Tân Hành: “...”

Vì vậy, cứ như thế… Khụ, sau khi thời gian kích tình trong phòng tắm trôi qua, con cầm thú nào đó đi còn không xong lại vững vàng ôm Tân Hành tắm rửa lại một lượt, sau đó ôm trở về giường.


Tân Hành khẽ thở hổn hển, ánh mắt xinh đẹp liếc anh: “Tỉnh rượu chưa?”

Anh khẽ cười, hôn lên môi cô: “Ừ, tàm tạm.”

“...
Có cần uống canh giải rượu nữa không?”

Anh cười: “Không cần canh giải rượu, quản gia biết anh bận nên sẽ không làm chuyện không thức thời đâu.”


Tân Hành: “...”

Dịch Tân ôm lấy cô và nhẹ nhàng hôn.


Cô hơi đẩy anh ra: “Đủ rồi, sẽ làm em bé bị thương đấy.”

Anh ngước mắt lên: “Yên tâm, anh sẽ có chừng mực.”

Anh nói rồi lại nhẹ nhàng mổ lên môi cô một cái, lúc này mới kéo chăn ra và ôm cô đặt xuống giường.


Sau khi người đàn ông được thỏa mãn lửa dục, cuối cùng toàn bộ kiên nhẫn cũng đã trở về, bớt gấp gáp đi và chỉ ôm cô cười yêu chiều.


Anh không biết lúc này Tân Hành đang nghĩ trong lòng: Hừ, em để cho anh hôn, cho anh đắc ý.
Lần này anh giả say, để xem lần sau anh muốn thì phải làm sao!

Suy nghĩ một hồi rồi cũng không khống chế lại mà để lộ ý cười buồn bực trong mắt.


Đúng lúc bị Dịch Tân bắt được: “Em đang cười gì thế?”

Nụ cười của cô vụt tắt, chớp mắt vô tội nhìn anh: “Cười cái gì?”

“Cười gian.”

“...”

Dịch Tân hỏi rồi buông cô ra, sau khi nằm xuống bên cạnh cô rồi mới kéo cô vào trong ngực và hỏi: “Nói đi, lại muốn hành hạ anh thế nào?”


“Anh nhìn lầm rồi, sao em lại hành hạ anh chứ?” Cô tỏ ra mặt dày nói dối: “Anh cũng đâu phải không biết, cả người của người ta đều đã là của anh rồi, sao lại hành hạ anh được?”

“Tốt lắm, em chứng minh cho anh xem nào.”

“Chứng minh thế nào?”

“Sau này em cứ muốn là em sẽ cho.”

“...” Khóe môi Tân Hành vừa kéo lên đã mếu.


Đại thiếu gia, anh đúng là biết làm ăn!

“Không phải cả người đều là của anh rồi à?” Anh thấy cô do dự thì lại cười.


“Đúng vậy, nhưng mà em bé thì không phải, bây giờ trong người em một nửa là em bé, cho nên không tính như thế được.”

“Một nửa?”

“...
Được rồi, một phần mười.”

“Tân Hành.”

“Hả?”

“Em nặng bao nhiêu?”

“...
Em không nói cho anh biết.”

“Không nói anh cũng biết rõ, vừa rồi anh đã ôm em lâu như vậy.”

“...” Anh nói chuyện cứ




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận