“Hạ Noãn Tâm và Tân Giác đúng là có lỗi, nhưng mà Tân Hạo… Dù sao ông ấy cũng là ba cháu, có lẽ ông ấy không phải một người làm cha xứng danh nhưng dù sao chuyện giữa ông ấy và mẹ cháu, là ai nợ ai thì chúng ta cũng không thể nói rõ.
Nếu có thể, cháu… đến thăm ông ấy chút đi.”
Thẩm Mục Vân nói rồi cũng bỏ đi, từ sau khi nhà họ Thẩm phá sản, bây giờ nhìn ông ấy lại có vẻ có khí chất thong thả hơn xưa.
Tân Hoành vô thức cắn cắn môi, nhìn về phía Dịch Tân.
Ánh mắt anh cũng trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Em cho là anh à?”
Rõ ràng là anh có vẻ giận, Tân Hoành kéo tay anh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Dĩ nhiên là em biết rằng không phải anh.”
Dịch Tân nheo mắt vẻ nguy hiểm: “Thật chứ?”
Tân Hoành gật đầu: “Thật.
Thứ nhất là mấy ngày nay anh đều ở bên em.
Thứ hai, nếu như thật sự là anh thì đã làm từ lâu rồi.
Trước nay, anh làm việc luôn rất dứt khoát, sẽ không kéo dài chuyện như vậy.”
Dịch Tân hừ nhẹ.
Tân Hoành cười khổ: “Nhưng mà em nghĩ là anh biết Tân Hạo ở đâu.”
Dịch Tân bình tĩnh liếc nhìn cô, không lên tiếng mà xoay người lên xe.
Tân Hoành bị người ta vứt tại chỗ thì bĩu môi, không biết làm sao đành tự mình đi theo.
Dịch Tân không hề muốn quản chuyện của cô, nhưng mà… Thẩm Mục Vân nói, chuyện giữa Tân Hạo và mẹ cô, không biết là ai nợ ai, sao ông ấy có thể nói như vậy được? Người có mắt thì đều có thể nhìn ra là Tân
.