Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Lúc Cố Viễn Chi bắt cả nhà Tân Hạo đi… Lúc đầu Dịch Tân cũng không nắm rõ ý đồ của ông.
Nếu chỉ đơn giản thôi thì có lẽ sẽ giống như anh dỗ Tân Hoành, do ông có dụng ý khác, muốn Tan Hoành chủ động đến gặp ông.
Nhưng với sự hiểu biết của Dịch Tân đối với ông thì khả năng này không cao.
Phải biết rằng, thực ra Cố Viễn Chi… là một người có chỉ số cảm xúc EQ khá cao.


Cố Viễn Chi đã thể hiện rất rõ là muốn nhận lại Tân Hoành, mà bây giờ Tân Hoành cũng thể hiện rõ là không muốn.
Vào lúc này, nếu dùng cách động đến cả nhà Tân Hạo thì đúng là hạ sách, đây không phải là chuyện Cố Viễn Chi sẽ làm.


Vậy chỉ sợ là chuyện này không đơn giản như vậy.
Nếu như… Cố Viễn Chi biết nguyên nhân cái chết của Du Thận Khanh thì sao?

Nghĩ đến điều này khiến trong lòng Dịch Tân trở nên nặng nề.
Anh không cần biết làm sao mà ông lại biết được.
Nhưng Tân Hoành vẫn chưa biết, anh không hy vọng bởi vì Cố Viễn Chi mà chuyện này bị lộ ra, đến lúc đó nếu như Tân Hoành biết Du Thận Khanh chết là vì cô… Với tính cách của cô thì chỉ sợ rằng nửa đời sau của cô sẽ luôn cảm thấy vấn vương không yên lòng.


Cho nên anh mới lừa cô, lừa cô rằng Cố Viễn Chi muốn lừa cô qua đó.
Anh biết anh càng nói như thế thì Tân Hoành sẽ càng không đi.
Cũng coi như anh giúp Cố Viễn Chi một tay, để cho ông có thể không cần kiêng nể điều gì mà phát tiết hết sự phẫn hận trong lòng.



Cố Viễn Chi… Hẳn là phải biết ơn anh.
Dịch Tân suy nghĩ, lại khẽ cong môi để lộ một đường cong gian ác.


“Anh lại đang tính kế ai à?”

Tân Hoành bỗng dưng lên tiếng, Dịch Tân cúi xuống thì thấy cô đang ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt híp lại có vẻ phòng bị anh.
Dịch Tân bật cười: "Ánh mắt này của em là thế nào đấy?"

Tân Hoành thật thà trả lời: "Ánh mắt không tin người."

Dịch Tân: "…"

"Mỗi lần anh có vẻ mặt gian ác này là sẽ có người gặp xui xẻo.
Lần này anh lại đang tính kế ai đấy?"

"… Em đúng là đi guốc trong bụng anh nhỉ." Vừa nói, đôi mắt Dịch Tân vừa tối lại, anh cúi đầu sát lại bên tai cô, âm thanh khàn khàn vang lên bên tai cô: "Anh đang… tính kế em đấy."

Tân Hoành không khỏi run rẩy.
Dịch Tân lập tức ôm chặt lấy cô, không để cho cô lẩn mất, giam cô lại trong vòng tay anh, bờ môi khẽ chạm vào vành tai cô, khàn giọng nói: "Vết thương khỏi rồi, nợ anh… cũng nên trả lại rồi chứ?"

Anh vừa nói vừa bắt đầu chậm rãi hôn lên vành tai ngọc ngà của cô, thẳng một đường chậm rãi xuống đến cổ cô, mang theo sự dụ dỗ không hề che giấu.
Cả người Tân Hoành bỗng nhiên mềm nhũn, Dịch Tân thấy thế thì cười khẽ, ôm lấy cô sải bước lên lầu.


Anh đá một cái mở bung cửa phòng ngủ, sau đó lại đá thêm cái nữa đóng cửa lại.
Vừa vào phòng anh đã áp cô lên giường, trái tim Tân Hoành đột nhiên đập loạn, lúc này thấy anh gấp gáp thì lại không nhịn được mà bật cười.


Đôi mắt âm u của Dịch Tân nhìn xoáy vào cô, tay cô vòng qua cổ anh, nhưng lại đang cười khanh khách, bầu không khí… có vẻ không đúng lắm.
Bầu không khí này khiến anh có cảm giác bây giờ mình đang ôm con gái chứ không phải sắp bàn chuyện yêu thương với vợ.


Anh âm trầm hỏi: "Có gì mắc cười à?"

Thật sự không đúng lắm… Tân Hoành cố gắng mím môi khống chế, nhưng anh càng nghiêm túc thì cô lại càng buồn cười, dứt khoát không giả bộ nữa, dù sao anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô, không bằng chết hiên ngang lẫm liệt một chút.
Cô ở trong ngực anh gật đầu như gà mổ thóc, vừa cười vừa nói: "Em chưa từng thấy anh vội vàng thế bao giờ, đúng là mắc cười."


"Buồn cười lắm à?" Đôi mắt sâu hút của Dịch Tân càng đen hơn: "Là ai hại anh vội vàng thế này ?"

Tân Hoành thấy sắc mặt anh không tốt thì trong lòng vô thức rụt lại một cái, ấp úng nói: "Ừm… em."

"Vậy, phải đền bù cho anh đúng không?" Hơi thở của anh từ tốn thổi vào tai cô.


Cả người Tân Hoành run lên, lại nói: "Em có thể trả góp, sau này trả từ từ không?"

"Góp? Còn có sau này à?" Giọng anh bỗng trở nên mờ ám, chăm chú nhìn cô, hỏi ngược lại: "Có phải em còn thấy chưa đủ nhiều không? Bây giờ còn thấy là chưa đủ lâu hả?"

Tân Hoành nghe thấy âm thanh này thì sống lưng lạnh ngắt, lật đật lắc đầu thật mạnh: "Không phải không phải, quá nhiều quá nhiều! Rất lâu rất lâu rồi!"

Dịch Tân không nặng không nhẹ nhìn cô.
Ở trước ánh mắt của anh, Tân Hoành đành cười xin lỗi: "Nhưng mà, dù sao cũng đã nợ anh nhiều thế rồi, vậy cứ nợ thêm chút nữa đi?"

"Nợ thêm chút nữa?"

Tân Hoành gật mạnh đầu.


"Tân Hoành."

"Có!"

“Nợ thêm chút nữa thì em sẽ chết ở trên giường đấy.”


“…” Cả người Tân Hoành co rút lại: “Anh nói chuyện có thể đừng hung hăng như vậy được không?”

“Em không thích nghe lời thật lòng à?”

“…”

Còn nói thật… Tân Hành u oán nhìn anh, cô không tin là anh có thể thật sự giết chết cô.
Nhưng cô nghĩ thế chứ cũng chẳng dám nói ra.
Suy nghĩ một chút rồi cô cẩn thận ôm lấy eo anh, giọng nói mềm mại, nhìn anh thỏa hiệp: “Vậy… Em có thể nợ thêm chút nữa, rồi trả theo đợt không?”

“Trả theo đợt?” Dịch Tân nhíu mày: “Trong bao lâu?”

Tân Hoành nhìn anh, cười rạng rỡ: “Cả đời, được không?”

Ánh mắt Dịch Tân đông cứng lại, Tân Hoành chỉ cảm thấy dưới bàn tay cô, cơ thể anh trở nên cứng lại.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận