Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


“Không tìm thấy? Sao lại không tìm thấy! Cút, tìm tiếp, không tìm thấy thì các người cũng không cần trở về nữa!”

“Hai lão già Tân Hạo và Thẩm Mục Vân đâu? Sao vẫn chưa quay lại đây?”

“Dịch Phong Nghiêu đâu? Dịch Phong Nghiêu đi bao lâu rồi?”



Đã nửa đêm, tuy thành phố Đế Đô vẫn đèn đuốc rực rỡ, nhưng dù sao trời cũng đã về khuya, những cột đèn ven đường vẫn có vẻ gì đó yên lặng.

Nhưng sự yên lặng này lại không hề liên quan gì đến tòa nhà lớn của tập đoàn nhà họ Dịch.


Một đêm này mọi người đều nơm nớp lo sợ, nhất là ở văn phòng trên tầng cao nhất, áp suất luôn ở mức thấp, người nào người nấy luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ e dè và hết sức căng thẳng chỉ sợ một giây sau người đàn ông xưa nay vẫn luôn trầm ổn kia sẽ bùng nổ.


Lúc này anh vừa tàn bạo vừa giận dữ, tất cả mọi người đều không dám lại gần.
Lúc Dịch Phong Nghiêu đến đó, phải nói là đã dùng sạch quyết tâm, thế mà không ngờ vừa đến gần còn chưa kịp nói câu nào đã bị người đàn ông kia duỗi tay ra, vừa mạnh mẽ vừa chuẩn xác túm lấy cổ áo anh ta kéo qua.



Dịch Phong Nghiêu nghĩ dù sao anh ta đi ra ngoài cũng là một nhân vật lớn, đã bao giờ bị người ta đối xử như vậy chứ? Lúc này anh ta đã bực lên rồi, nhưng vẫn kiềm chế, lại còn vô cùng chân chó bày ra một nụ cười.
Cái này người ta gọi là không đánh kẻ mặt cười… Anh ta đâu biết lúc này Dịch Tân đã hoàn toàn không còn lý trí từ lâu rồi.


Hơi thở trên người Dịch Tân đã trở nên điên cuồng, nóng nảy và nguy hiểm, cũng không cần biết là ai,




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận