Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Thẩm Ngôn như không nhìn thấy gì, chỉ cười rồi nói tiếp: “Biết không, năm ấy em 4 tuổi đã nói với anh những lời này, khi đó trong lòng anh âm thầm thề rằng sau này lớn lên anh nhất định phải trở nên đủ mạnh để có thể cho em tất cả những gì em thích.”

Lúc này, trời đã tối hẳn, những nhờ có ánh đèn, Tân Hoành vẫn có thể nhìn rõ mặt Thẩm Ngôn.
Ngọn đèn mùa thu ánh lên mặt Thẩm Ngôn ánh lên ảo giác thâm tình.
Nhưng Tân Hoành chỉ cười mỉa mai: “Tôi không cần anh cho tôi bất cứ cái gì.
Anh nên biết từ nhỏ đến lớn, tôi đã không thích cũng không muốn các người cho tôi cái gì cả.”


Thẩm Ngôn nghe thấy lời từ chối thẳng thừng như thế cũng chỉ cười nhẹ: “Các người? Xem ra em luôn vơ đũa cả nắm cho rằng anh và Tân Hạo cùng phe.
Trước mặt em, anh thật sự là sinh ra đã kém cỏi.”

Lời nói yêu chiều, giọng điệu dung túng, cũng chẳng giải thích nhiều mà kéo tay Tân Hoành, dịu dàng mà cố chấp kéo cô ra khỏi xe.
Thẩm Ngôn đưa cô thẳng vào phòng ăn trong biệt thự.
Lúc này trên bàn đã chuẩn bị sẵn bữa tối.
Tân Hoành nhìn thấy chỉ cười lạnh nhạt.



Thẩm Ngôn kéo Tân Hoành ngồi xuống.
Những động tác liên tiếp này nhìn thì như dịu dàng, nhưng Tân Hoành lại không thể phản kháng hay vùng vẫy.
Gặp lại lần nữa, Thẩm Ngôn ở trước




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui