Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Trong lời nói của Lạc Tiểu Xuyên có sự kiên định rất mạnh mẽ, Tân Hoành nghe thế chỉ thấy toàn thân chấn động.
Cô không tự chủ được mà mở lớn hai mắt, bình tĩnh nhìn gương mặt thanh tú không giống như kẻ lừa đảo trước mặt.


Tân Hoành chưa từng nghĩ Lạc Tiểu Xuyên lại có dũng khí lớn đến như vậy… Còn cả tình cảm.
Trong lời nói của cô ta có ý như muốn thành toàn, quá sâu sắc quá mạnh mẽ, khiến Tân Hoành dường như không thể tin được những gì mình nghe thấy.



Môi Tân Hoành cong lên vẻ mỉa mai khẽ khàng: “Tôi cho rằng, câu này nên nói là: Dù Dịch Tân có không tìm thấy tôi thì anh ấy cũng sẽ không tha cho cô.”

Nhưng câu Lạc Tiểu Xuyên nói là: Cho dù Dịch Tân có không tha cho tôi thì anh ta cũng không tìm thấy cô.


Trình tự tương phản, nói đơn giản cũng chỉ là ai nặng ai nhẹ mà thôi.
Nhưng dù nặng hay nhẹ, có nặng hơn nữa cũng chẳng thay đổi được gì.
Lạc Tiểu Xuyên nhìn Tân Hoành, cười rồi đẩy cánh tay cô đang kéo tay cô ta ra rồi đi mất.



Giọng Tân Hoành càng thêm căng thẳng: “Nếu cô yêu người kia như vậy, vì người đó mà chấp nhận sự trả thù của Dịch Tân, vậy vì sao cô còn giao tôi cho người đó?”

Lạc Tiểu Xuyên nghe thế, trong ánh mắt ánh lên sự tự giễu, nghiêng đầu nhẹ nhàng nhìn Tân Hoành, thản nhiên nói: “Bởi vì, tôi muốn tác thành cho tình yêu của anh ấy.”

“Cô có biết Dịch Tân sẽ đối phó với cô, với người nhà cô




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận