Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


“Lạc Tiểu Xuyên che dấu đúng là giỏi, thậm chí còn không tự mình ra mặt, nhưng mà…”

Dịch Phong Nghiêu vẫn tiếp tục huyên thuyên, nhưng Dịch Tân đã không còn tâm tình nghe nữa, trong đầu anh nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề.
Lạc Tiểu Xuyên là người của Thẩm Ngôn, mà Thẩm Ngôn vẫn còn tâm tư với Tân Hoành…

Không ổn! Dịch Tân lập tức ngắt điện thoại.
Đầu bên kia, Dịch Phong Nghiêu vẫn đang hăng say phân tích, chợt nghe thấy tiếng đường dây bận thì nụ cười ung dung tự tin thoáng chốc trở nên cứng ngắc, khí lạnh thổi qua biến thành từng mảnh từng mảnh vỡ nát.

Dịch Tân, anh đúng là đồ khốn nạn qua cầu rút ván!

Còn Dịch Tân sau khi cúp máy của Dịch Phong Nghiêu thì nhanh chóng gọi điện thoại cho Tân Hoành, nhưng đáp lại anh chỉ có giọng nói khiến anh an tâm mà là một âm thanh máy móc: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”

Trái tim Dịch Tân đột nhiên nặng nề, mạnh mẽ ngắt điện thoại.
Anh gọi về biệt thự, sâu trong đáy lòng anh như đang có âm thanh gào thét vang gội, dồn dập và kịch liệt: Tân Hoành, em nhất định phải ngoan ngoãn, không được đi đâu! Em đã đồng ý với anh sẽ ngoan ngoãn chờ anh!


Quản gia nhấc điện thoại lên, chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy tiếng gầm trầm thấp của Dịch Tân: “Tân Hoành còn ở nhà không?”

Giọng




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận