Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


“Tân thiếu, Nghiêu thiếu muốn tự nói với anh.” Nguyên Thâm bước nhanh đến bên cạnh Dịch Tân, trong tay anh ta cầm điện thoại.
Dịch Tân quay đầu, thản nhiên liếc Nguyên Thâm một cái, nhận lấy di động, mặt mày có phần không được kiên nhẫn cho lắm.
Anh vừa đi về văn phòng vừa hỏi: “Chuyện gì?”

Dịch Phong Nghiêu nghe thấy tiếng Dịch Tân thì cười khẽ, bắt đầu phát biểu ý kiến: “Ừm, được được, tâm tình không quá tệ mà cũng không quá tốt.”

Dịch Tân không lạnh không nhạt đáp: “Tốt nhất là cậu có chuyện hẳn hoi.”


Dịch Phong Nghiêu bất cần nói: “Bây giờ anh có thể cảm ơn tôi trước.”

Dịch Tân nghe thế thì đôi mắt lạnh nhạt không kiên nhẫn lắm bỗng nhiên thay đổi, trong giọng nói có vẻ quan tâm hơn: “Liên quan đến Tân Hoành à?”

Dịch Phong Nghiêu tặc lưỡi mấy cái: “Thế mà anh cũng đoán ra! Quả nhiên Phong Dương nói đúng, anh đúng là cưới vợ xong từng giây từng phút đều nhớ đến vợ.”


Dịch Tân không muốn lãng phí thời gian với anh ta, chỉ nói: “Nói mau.”

“Mau?” Dịch Phong Nghiêu bật cười, anh ta nghe thấy sự vội vàng trong giọng nói của Dịch Tân, lại không khỏi muốn kéo dài thời gian khiến người kia nóng lòng, nói: “Vì chuyện này mà hôm qua tôi còn phải tự mình chạy đến chỗ anh, là chính anh bận câu




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui