Tân Hoành nghe chỉ thấy trong lòng ngọt ngào, ánh mắt cũng như giăng kín sương mù.
Cứ thế, chuyện không vui nho nhỏ giữa hai người đã bị Dịch Tân dụ dỗ Tân Hoành như thế mà biến thành mây khói.
Buổi chiều, Dịch Tân ra ngoài, Tân Hoành nhớ đến chuyện hôm qua cô đang yên ổn ở nhà, Dịch Tân một mực gọi cô ra ngoài, sau đó mới xảy ra một loạt chuyện không vui, không nhịn được còn thấy sợ hãi nên có phần oán hận nói với anh: “Không cần biết anh muốn gì, cũng không được quấy rầy em nữa, bây giờ người nào có trèo tường, người nào yêu đương vụng trộm thì em cũng không có hứng thú.”
Dịch Tân nghe xong chỉ cười khẽ, hôn lên mặt cô rồi dịu dàng nói: “Được, em ngoan ngoãn chờ anh về nhé.”
Tân Hoành gật đầu.
Sau khi Dịch Tân ra ngoài, Nguyên Thâm lập tức đến đón: “Tân thiếu.”
Trên mặt Dịch Tân không còn vẻ trêu đùa như khi đối mặt với Tân Hoành, mà trở nên nghiêm nghị, có phần thâm trầm hỏi Nguyên Thâm: “Bắt được chưa?”
Nguyên Thâm gật đầu, vâng dạ.
“Khai gì rồi?” Ánh mắt Dịch Tân rét lạnh.
“Anh ta không chịu nói gì.”
Dịch Tân nghe thế thì khóe môi cong lên nụ cười rét lạnh, lên xe, động tác mạnh mẽ: “Tôi tự đi.”
Nguyên Thâm lập tức vòng qua xe ngồi vào ghế lái.
.