Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Cô khóc không ra nước mắt, ai oán lườm anh: “Anh còn biết là em đói à? Vậy mà còn lăn qua lăn lại em cả buổi sáng?”

Anh đặt cả người cô vào bồn tắm lớn, lúc này mới vuốt má cô, tỏ ra vô tội: “Bởi vì, anh cũng đói bụng.
Anh cho rằng em tình nguyện để anh ăn no đã.”

Cô nghe thế thì mặt đỏ lên, anh lại cười tươi nói: “20 phút, không thì anh sẽ vào giúp em, nhé?”


Cô bị anh bức ép không nói được gì, chỉ biết giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Anh lại cười phớt lờ, xoay người ra khỏi phòng tắm.
Tân Hoành nhìn theo bóng lưng mặt người dạ thú của anh mà khóc không nổi.


Sau khi hai người chỉnh trang lại, khi Dịch Tân ôm Tân Hoành xuống lầu, quản gia đã chuẩn bị xong đồ ăn trưa, trong đôi mắt trung tuổi đầy ý cười, nhìn thấy cảnh này mới buông lỏng tâm tình.
Lại nhớ hôm qua khi hai người này trở về không được vui vẻ, ông ấy đã một bó tuổi thế này mà còn bị dọa cho treo cả trái tim lên, thiếu chút nữa thì phát bệnh tim.



Nói thật thì cũng không có động tĩnh gì lớn.
Nhất là Tân Hoành, tuy sắc mặt có hơi xấu, nhưng cũng không nói to hay náo loạn gì, cũng không khóc, quản gia tin là so với bất cứ người phụ nữ nào, dáng vẻ tức giận của Tân Hoành không thể được coi là sấm chớp mưa giông gì, còn không được tính là mây đen, cùng lắm chỉ coi là




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận