Đôi mắt sâu hút của Dịch Tân nhìn cô, ánh mắt sâu như một chiếc giếng cổ, không nhìn ra chút dấu vết gì.
Cô không nghĩ nhiều mà nói tiếp: “Từ nhỏ em đã chứng kiến sự tổn thương và xua đuổi của ba và mẹ, thật ra trong thâm tâm em không hề tồn tại quan niệm tình yêu duy nhất, dù sao sự phản bội trong hôn nhân cũng nhiều như vậy, thậm chí em còn cảm thấy toàn tâm toàn ý là một yêu cầu xa vời.”
Tân Hoành nói xong lại khẽ nhíu mày: “Anh biết không, không phải em chủ động trong mối quan hệ đó, từ khi em còn nhỏ, tất cả mọi người đều nói rằng sau này em sẽ lấy Thẩm Ngôn, em cũng chỉ yên lặng chấp nhận sự thật đó.
Thậm chí, khi đó em biết Thẩm Ngôn không hề đặt hết tâm tư vào em, nhưng em cũng tự nói với chính mình, đàn ông trên đời này làm gì có ai không có một hai đóa mây trôi? Trong hôn nhân làm gì có người phụ nữ nào không gặp phải một hai đóa hoa dại?”
“Nhưng mà,” Tân Hoành cười tự giễu, lắc đầu cười khổ: “Em không thể chấp nhận được đóa hoa dại đó lại là Tân Giác.”
“Bản thân em ghét Tân Giác, làm chị em với cô ta là chuyện không còn cách nào khác, em không khống chế được, nhưng nếu đến cả hôn nhân của em mà cô ta cũng chen chân vào thì em hoàn toàn không chấp nhận được.” Khi Tân Hoành nói từ ‘hoàn toàn’, hiếm khi sắc mặt cô lại trở nên quyết liệt như vậy.
Dịch Tân chỉ lẳng lặng nhìn cô vẻ đăm chiêu.
Tân Hoành lại cười:
.