Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


“Em đang làm gì thế?” Rất lâu sau, Dịch Tân mới nói một câu như thế.
Sau khi Tân Hoành mời anh giải thích, anh á khẩu không trả lời được.
Cô muốn lời giải thích thực sự, lý do thực sự.


Không có ai vô duyên vô cớ đi làm một chuyện gì đó, cho dù là trên đường đỡ một bà cụ qua đường cũng có lý do, cho dù không có gì to tát, nhưng ít nhất cũng bởi vì hi vọng bà cụ có thể an toàn đi qua dòng xe cộ đến bên đường đối diện.



Cho dù là một hành động không có mong muốn đạt được cái gì thì ít nhất cũng cần có lý do.
Càng không nói đến hành động như thế của Dịch Tân.
Một người mẹ ruột, anh đào cho cô một bà mẹ ruột, anh có thể không có lý do gì sao? Lừa ai chứ?

Cô hiểu đạo lý này, anh cũng hiểu.
Cho nên cô muốn biết lý do của anh.
Nhưng anh lại không thể cho cô.
Ánh mắt trong trẻo của cô nhìn thẳng vào anh, sau đó, anh đối mặt với ánh mắt của cô nhưng lại nói lảng sang chuyện khác.
Anh cúi đầu nhìn điện thoại trong tay cô: “Em đang xem gì thế?”


Cô nhìn anh, thất vọng lắc đầu, nhưng lại cười, rất rộng lượng đưa điện thoại cho anh: “Anh tự xem đi?”

Anh nhận lấy.
Ở trước mặt anh, rất




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui