Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Dịch Phong Nghiêu nói chuyện rất không có chừng mực, dù quản gia đã lớn tuổi cũng không nhịn được mà nghẹn một lúc, tức giận nhìn Dịch Phong Nghiêu, cắn răng trả lời anh anh: “Không.”

Dịch Phong Nghiêu đã đạt được mục đích, cười gian trá, rất có hàm xúc mà ngâm nga “Oh…” một tiếng.
Quản gia u oán nhìn anh ta.
Dịch Phong Nghiêu lại lẩm bẩm: “Thế là lại bị đuổi ra ngoài rồi!”


Thái dương của quản gia cũng giật giật… Lại bị thằng nhóc này túm lấy tán gẫu! Dịch Phong Nghiêu tự cười tự vui, vỗ vỗ lên vai ông quản gia: “Vậy đi, tôi đi về trước, chú xem khi nào tâm tình Dịch Tân tốt lên thì gọi điện thoại cho tôi.
Ở bên tôi có một tin tức, anh ta mà biết thì nhất định sẽ cực kỳ cực kỳ cảm kích cho mà xem.”

Cứ như thể Dịch Tân bị Tân Hoành từ chối khiến anh ta có thêm miếng thịt không bằng, Dịch Phong Nghiêu cười đến là hài lòng đắc chí, nói xong xuân phong đắc ý đi về.


Còn quản gia nghe xong thì cũng không dám thất lễ, vội vàng đuổi theo ngăn anh ta lại: “Nghiêu thiếu, chờ một chút, nếu chuyện quan trọng thì xin cậu chờ một chút, bây giờ tôi lại vào trong xem tình hình thế nào, cậu tự mình nói với Tân thiếu đi.”


Dịch Phong Nghiêu lập tức trở tay giữ ông ấy lại: “Không cần, tuy đây là việc quan trọng, nhưng nếu bây giờ Tân thiếu của các người đang dỗ vợ anh ta thì không vội, chú chờ khi nào




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận