Đường đi…
Mặt Tân Hoành lập tức biến sắc.
Hạ Noãn Tâm đột nhiên thu hồi ý cười, lạnh lùng nhìn về phía cô, đưa bàn tay với những móng tay được tô vẽ cẩn thận màu đỏ hồng về phía Trương Tiểu Thúy.
Trương Tiểu Thúy sững người, sau đó mới nghĩ ra, cuống quýt đưa báo cáo giám định DNA cho bà ta.
Hạ Noãn Tâm giơ báo cáo xét nghiệm ra trước mặt Tân Hoành, cười lạnh: “Cô xác định muốn nói chuyện này trước mặt tài xế của cô chứ?”
Tân Hoành liếc mắt nhìn báo cáo trên bàn, ra hiệu với tài xế.
Tài xế gật đầu, ngay lập tức tránh đi.
Hạ Noãn Tâm thấy thế lại cười: “Thật ra thì, cô cũng biết, tôi không làm giả cái báo cáo này, đúng không?”
Tân Hoành ngước mắt nhìn bà ta.
Hạ Noãn Tâm nói: “Đây là giám định có tính tư pháp, có hiệu lực pháp luật, nếu như tôi làm giả, như vậy tôi sẽ ngồi tù ngay.
Cô có cần tự mình đi kiểm tra lại một lần không? Tôi hoan nghênh cô khởi tố tôi đấy.”
Hạ Noãn Tâm nói từng câu từng chữ, rất mang tính khiêu khích.
Lòng Tân Hoành nặng nề, lại không thốt lên lời.
Báo cáo giám định mang tính tư pháp… Tất nhiên là cô cũng nhận ra!
Nếu không phải vậy , nếu đây chỉ là giám định bình thường, cô hoàn toàn không cần đến đây.
Tân Hoành hiểu rõ bà ta, Hạ Noãn Tâm còn chưa to gan đến nỗi ném cho cô bất cứ nhược điểm nào của bà ta.
Đối với người mẹ ruột này, trong lòng Tân Hoành 100% là không tin, nhưng đối với cái báo cáo này, cô lại không thể nào hoài nghi được.
Tân Hoành hỏi: “Cái báo cáo này, tại sao lại ghi ngày là mười năm trước?”
Hạ Noãn Tâm cười lạnh: “Bởi vì, mười năm trước tôi chỉ muốn diệt trừ cô!”
Tân Hoành nhàn nhạt nhìn bà ta, hỏi ngược lại: “Vậy tại sao khi đó lại không lấy ra?”
Hạ Noãn Tâm không trả lời mà hỏi lại: “Có biết vì sao từ nhỏ Tân Hạo đã chán ghét cô không?”
Tân Hoành liếc bà ta một cái.
Hạ Noãn Tâm vuốt vuốt tay: “Cô không thể phủ nhận điểm này, hơn nữa, tôi tin rằng trong lòng cô cũng tự hiểu rõ hơn ai hết.
Bởi vì tôi không tin, với sự nhạy cảm của Du Tiểu Nghi, chẳng lẽ
.