Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Có điều, cô vẫn không tập quen được, không có thói quen để cho Hạ Noãn Tâm nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình.

Hai mươi năm qua, cô và Hạ Noãn Tâm lúc nào cũng cảm thấy đối phương không vừa mắt, nhưng bà ta chưa bao giờ dám ra tay với Tân Hoành.
Nói cho cùng, giữa hai người bọn họ chỉ dừng lại ở mức công kích lẫn nhau.

Mà điều tồi tệ nhất chính là cô đã bại dưới tay Hạ Noãn Tâm suốt hai mươi năm nay.

Còn lần này…


Tân Hoành cười lạnh, cầm lấy bản báo cáo Hạ Noãn Tâm vừa quăng cho cô, đẩy lại về phía bà ta rồi lên tiếng: “Có biết sơ hở lớn nhất của bà là ở đâu không?”

Sắc mặt Hạ Noãn Tâm hơi thay đổi, híp mắt nhìn Tân Hoành.

Tân Hoành cười thoải mái: “Chuyện ngày hôm nay, lẽ ra bà nên tìm Tân Hạo tới nói với tôi.
Nếu quả thật là do Tân Hạo nói, cho dù đó không phải là sự thật thì Tân Hoành tôi cũng sẽ không nhiều lời, từ nay trở đi chỉ cần thấy các người sẽ tự chủ động đi đường vòng.”

Tân Hoành cười nhạo nhìn Hạ Noãn Tâm: “Nhưng tại sao bà lại muốn một mình nói với tôi? Bà chính là kẻ nói dối siêu cấp.
Những lời bà nói ra, mười câu thì có đến mười một câu là giả, một câu dư ra ấy chính là tái bút.”


“Thế à?” Hạ Noãn Tâm cười lạnh hỏi ngược lại: “Trong lòng cô nghĩ như thế thật sao? Cô chắc chắn mình có thể quả quyết được như những lời cô vừa nói chứ, tối đến sẽ không trằn trọc, ngủ không yên giấc ư? Bởi vì…”

Hạ Noãn Tâm kéo dài câu nói với giọng ngày càng nhỏ, nhìn Tân Hoành chằm chằm, nhỏ giọng nói từng câu từng chữ: “Bởi vì, nhà họ Tân nuôi báo cô một người ngoài là cô hơn hai mươi năm, Du Tiểu Nghi và Du Thận Khanh cũng phí công thương yêu cô đến chết, mà sự thực cô chỉ là một đứa con hoang! Cô.
Không.
Xứng!”

Hạ Noãn Tâm nói xong từ cuối cùng thì cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái, bỗng nhiên thấy trước mắt nhoáng lên một cái, ngay lập tức bà ta cảm thấy mặt nóng rát.
Bà ta theo phản xạ nhắm mắt lại, vội vàng đứng bật


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận