Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Sau đó, cô không thể nào mở mắt ra được nữa, một lúc sau liền nhắm mắt lại, sau đó xảy ra chuyện gì, cô cũng không thể nhớ được nữa.

Còn bên kia.

Sau khi Tiêu Túc nghe thấy thanh âm của Hàn Minh Thư, cậu ta còn đang định xin mợ cứu mình nhưng không ngờ Dạ Âu Thần lại cúp điện thoại.

Tiêu Túc suy nghĩ một chút, cũng không dám gọi lại, cậu ta chỉ có thể ngồi ở bên giường nhìn điện thoại mà cảm thấy đau đầu.

Giao cho cậu ta nhiệm vụ như thế này không bằng bảo cậu ta lên núi đao xuống biển lửa, như vậy Tiêu Túc cậu ta nhất định sẽ không nhăn nhó như bây giờ.

Nói lên là lên, nói nhảy thì sẽ nhảy.


Khoảng 30 phút sau, Tiêu Túc cũng không nhận được điện thoại của Dạ Âu Thần nữa.

Tiêu Túc thậm chí còn nghĩ hay là cứ ngủ quên đi, sau đó cậu ta sẽ giả bộ rằng cuộc điện thoại của cậu Dạ đêm nay căn bản là chưa từng tồn tại?
Nghĩ vậy, Tiêu Túc liền cảm thấy cách này cũng rất tốt, vì thế cậu ta lại đi chuẩn bị trong chốc lát.

Lúc này khi đang chuẩn bị tắt đèn để đi ngủ, tiếng di động lại vang lên Tiêu Túc liền run rẩy một cái, cậu ta suýt thì ngất sau khi nhìn thấy tin nhắn Tin nhắn giữa đêm và Dạ Âu Thần gửi tới, chỉ có một câu “Ngày kia đưa tư liệu cho tôi.”
Ngày kia sao?
Cậu ta rất muốn hỏi Dạ Âu Thần có biết rằng bây giờ đã là ban đêm của ngày hôm nay hay không, bây giờ cậu ta ngủ thẳng một giấc đến ngày mai thì thời gian sẽ chỉ còn lại một ngày, hơn nữa ban ngày cậu ta còn phải đi làm nữa.

Nghĩ vậy, Tiêu Túc cảm thấy cậu ta phải tranh thủ cho bản thân một chút thời gian.

Vì thế cậu ta lấy di động ra, bắt đầu nhắn tin.

Dạ Âu Thần đang ngồi ở ghế ở ban công, mắt nhắm lại tựa lưng vào ghế, tuy không nhìn ra biểu tình gì nhưng mày nhíu lại như đang cố cố gắng kiềm chế điều gì đó, hơn nữa bây giờ là mùa đông vô cùng khắc nghiệt thế nhưng mồ hôi trên trán của anh vẫn cứ chảy ra.

Tỉnh…
Tiếng di động vang lên, Dạ Âu Thần cúi đầu nhìn thoáng qua, là tin nhắn Tiêu Túc gửi tới “Cậu Dạ, có thể cho tôi thêm hai ngày được không? Nhiệm vụ này…hơi khó khăn một chút.”
Mặt của Dạ Âu Thần không hề thay đổi, đánh chữ gửi lại.

“Không thể”
“Vậy là buổi tối của ngày kia phải không ạ?”
“8 giờ sáng”“..


Tiêu Túc: “..”
Tròng lòng của cậu ta như có hàng nghìn hàng vạn con ngựa chạy qua, rất muốn mắng chửi người, rất muốn tra hỏi đối phương.

Thế nhưng…cuối cùng Tiêu Túc vẫn phải buông di động xuống, nằm xuống giường, tự đắp chăn cho bản thân, cố gắng nhắm mắt lại ngủ một giấc an lành.

Đúng vậy, ngủ một giấc an lành.

Bởi vì cậu ta đã biết trước nhiệm vụ này khó khăn và gian khổ đến nhường nào, nói không chừng sau này cậu ta sẽ không ngủ được một giấc an lành như vậy đâu nhỉ? Ha ha.

Nếu cậu ta sớm biết tính tình của cậu Dạ như vậy thì cậu ta sẽ không hỏi lại nữa, dù sao thì cậu Dạ cũng nói là ngày kia cũng không nói cụ thể là lúc nào, vì thế cậu ta có thể kéo dài tới buổi tối ngày kia cũng được.

Bây giờ thì hay rồi, tự mình hại mình.

Từ sau khi Tiểu Nhan từ chức, cô ấy cũng chưa đi tìm công việc khác.

Đã rất lâu rồi cô ấy chưa về thăm nhà, thật ra cũng có nguyên nhân đó là trước đây cô ấy ra nước ngoài cùng với Minh Thư.


Cho nên cô ấy đã từ chức ở bộ phận tài chính của tập đoàn nhà họ Dạ.

Hơn nữa, người quản lí của bộ phận tài chính lại là ba của cô ấy, cho nên ông ta rất tức giận về việc Tiểu Nhan từ chức.

Bởi vì dù sao nếu cô ấy từ bỏ cơ hội công việc tốt như vậy thì rất nhanh sẽ bị người khác cướp mất.

Đến lúc đó dù cô ấy có hối hận như thế nào thì cũng sẽ không thể quay về được nữa.

Thế nhưng lúc ấy trong lòng của Tiểu Nhan cho rằng Dạ Âu Thần chính là một tên cặn bã nên không muốn tiếp tục làm việc ở công ty của anh nữa, thậm chí cô ấy còn khuyên ba của mình không nên tiếp tục làm việc cho tên cặn bã này nữa, khiến cho ba của cô ấy tức giận đến mức suốt ngày mắng cô ấy.

Thậm chỉ còn chỉ vào mũi của cô ấy mà nói, nếu cô ấy dám từ chức thì bọn họ sẽ đoạn tuyệt quan hệ, cô ấy vĩnh viễn không cần trở về cái nhà này nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui