Thời gian qua thực mau, chớp mắt, Tinh Diễm đã tham gia phần xong thi viết của siêu cấp nhật báo, tiếp theo là phần phỏng vấn.
Ngoại trừ tiếng ồn ào huyên náo từ trong văn phòng truyền ra bên ngoài, cô không nói cho những người khác biết chuyện này, bao gồm người nhà và cả Vệ Triển Dực . . . dღđ☆L☆qღđ#Nhưng nếu Vệ Triển Dực biết, cô cũng không ngạc nhiên, dù sao anh cũng có rất nhiều cơ sở ngầm.
Nhưng, mặc kệ anh có biết hay không, khi họ gặp mặt nhau, anh chưa từng nhắc tới. . . Nghĩ đến cô cũng hơi ngạc nhiên.
Mãi đến khi nhận được thông báo, hết thảy đủ tư cách hợp lệ, cô suy nghĩ hết một buổi chiều, sau đó đi tới văn phòng tòa soạn Siêu cấp nhật báo, ký hợp đồng học bổng du học nước ngoài.
Cô chọn lúc tất cả mọi người có mặt đầy đủ vào bữa tối, trên bàn cơm tuyên bố tin tức có tính nổ mạnh này.
Đing! Một nhánh hoa rơi xuống bàn. "Nước Mỹ?"
Keng! Thìa rơi xuống mặt bàn."Đại học Virginia?"
Đĩa nước tương ngã lăn lóc. "Đi du học?"
Đầu tiên Nghê Hoa nhảy dựng lên."Ba, bây giờ con mới biết được ba thương Tinh Diễm nhiều như vậy, tất cả tiền riêng của ba đều dành cho em ấy xuất ngoại du học!"
Trước kia cô ta cũng muốn xuất ngoại để mở mang kiến thức, nhưng một câu "không có tiền" của ba đã dập tắt tất cả ước mơ của cô, hiện tại nhớ tới, cô vẫn còn thật oán giận đấy!
"Ba làm gì có tiền riêng?" Ba Đinh lớn tiếng kêu oan. “Tiền đó là để dành mua quan tài, chờ sau khi ba mất, các con lấy khoản tiền này, đưa ba và mẹ các con hợp táng chung một huyệt tốt tốt một chút!"
"Để em nói rõ, lần này em đi du học là do Siêu cấp nhật báo chi phí tài trợ học bổng, nhà họ Hoa không tốn một xu." Tinh Diễm bình tĩnh bóc trứng tôm, bình tĩnh mở miệng nói, bình tĩnh ăn luôn này đuôi trứng tôm.
"Siêu cấp nhật báo tài trợ du học, vậy là phải thi?"
"Khi nào thì bắt đầu thi? Thế sao không nói với mọi người một tiếng?"
"Nhất định phải đi sao? Bao lâu nữa thì đi? Nửa năm hay một năm?"
"Một tuần sau khởi hành." Cô bình tĩnh tiếp tục múc canh húp.
"Một tuần?” Thiếu chút bệnh tim của ba tái phát.
Nghe hai chữ "tài trợ", Nghê Hoa hết tức giận, cả nhà lại bảy miệng tám lời ồn ào hẳn lên.
"Nhà chúng ta chưa có người nào được ra nước ngoài đấy!"
"Trời biết, tổ tiên chúng ta chỉ phù hộ cả nhà trôi chảy, cũng đã đủ mệt mỏi, Tinh Diễm, chẳng lẽ con còn nghĩ muốn tổ tiên nhà chúng ta bay qua bên kia trái đất để bảo hộ con sao?"
"Ba, yên tâm đi! Tổ tiên sẽ giao phần trọng trách to lớn này, và nước Mỹ bên kia giao tiếp rõ ràng với Thượng Đế!"
"Không được, con có muốn du học, cũng phải chờ sau khi kết hôn, sinh con, lúc ấy ba mới có thể đồng ý để con đi."
"Ba, tư tưởng của ba thật lạc hậu! Ngày xưa thư sinh muốn đến kinh thành dự thi phải trèo đèo lội suối, nhưng trước đó phải sinh con nối dõi tông đường thì mới bằng lòng cho anh ta đi thi, ba nói thật giống như vậy quá."
Trên bàn cơm, mỗi người một câu ầm ĩ loạn thành một đoàn.
"Cho dù mọi người nói như thế nào, con đã quyết định, ngay cả hợp đồng cũng đã ký, tuần sau con sẽ xuất ngoại."
"Đinh Tinh Diễm, con là đứa con gái bất hiếu, con, con , con... Con chưa từng nghe qua 'cha mẹ ở đây, thì không đi xa' sao?"
"Con tin tưởng thân thể ba cường tráng khỏe mạnh, không có vấn đề gì." Cô buông đũa xuống, đứng lên. "Con ăn no rồi, đi lên lầu trước."
"Ngủ ngon, em đi tắm rửa đây."
***************
Sau mấy tiếng gõ, Vân Nhu mở cửa, ghé đầu vào thăm dò.
Xem ra, trong lòng em gái đã quyết định, đang thu dọn hành lý.
"Chị có thể vào phụ giúp em không?"
"Được." Cô gật đầu."Em thường không dọn dẹp phòng, rất nhiều khi đều là chị hai giúp em dọn dẹp, em muốn tìm một thứ gì đó, chị hai còn biết nó nằm ở chổ nào hơn là em."
Vân Nhu cười cười."Đó là bởi vì công việc của chị là 'quản gia' mà!"
"Em vẫn chưa nói một câu cám ơn với chị."
"Sao hôm nay nói chuyện, không giống như em mọi ngày thế!"
Tinh Diễm im lặng không nói gì.
"Nhà chúng ta thật đặc biệt, tính tình của chị thì ôn hòa nhẹ nhàng, chị cả và em luôn luôn có chủ kiến, nhất là em, từ nhỏ tính tình cứng rắn, ý chí kiên định, chỉ cần em muốn làm chuyện gì, ai cũng khuyên không được, không nghĩ tới lần này cũng giống vậy, việc lớn việc nhỏ đều bàn bạc với người ngoài xong xuôi, mới trở về nói cho người trong nhà biết."
"Ba vẫn đang tức giận?" Tuy cô hơi cứng đầu, nhưng vẫn để ý đến phản ứng của ba mình.
Vân Nhu thật dịu dàng, không khiến người khác khó chịu. "Em yên tâm, ba hiểu rõ nhất tính tình của em, chỉ là ông không vừa lòng, chuyện lớn như vậy, em cũng không thương lượng với người trong nhà một tiếng, tự bản thân quyết định tất cả, cũng may có chị cả đang xoa dịu ba, nói cho ba biết, ở nước Mỹ chị có rất nhiều người quen, nếu em có khó khăn gì, nhất định sẽ có người giúp đỡ."
"Em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, không cần ai giúp đỡ." Miệng cô cứng rắn.
Cô vốn định nhân cơ hội du học lần này, học cách làm việc độc lập, thu bớt lại tính bốc đồng của mình như thế nào, làm thế nào có thể kiểm soát được mọi tình huống, vậy thì cô cần người giúp đỡ làm chi?
"Coi như là làm cho ba an tâm đi!" Vân Nhu hỗ trợ lấy quần áo, cô ấy chần chờ một lát mới hỏi: "Đúng rồi, chuyện này em có nói cho Vệ Triển Dực biết chưa?"
"Tại sao em phải nói cho anh ta biết?"
“Không phải hai người là... Là…"
Vân Nhu biết ba tính toán giao Tinh Diễm cho Vệ Triển Dực, hiện tại em gái cô định xuất ngoại, Vệ Triển Dực làm sao bây giờ?
"Là cái gì?" Tinh Diễm ngồi vào trước bàn, bắt đầu liệt kê ra, dự định mua cái gì.
“Hai người yêu nhau?"
"Không phải." Giọng nói của cô rất bình tĩnh.
"Nhưng theo chị thấy Vệ tiên sinh..."
"Anh ấy yêu em, em cũng yêu anh ấy, nhưng hiện tại không phải đang yêu. Bọn em không hứa hẹn gì với đối phương cả, cũng không có nhận định là người yêu của nhau, cho nên em không cần nói cho anh ấy biết kế hoạch của em." Cô thở dài, vẫn là thoáng tiết lộ nỗi lòng."Em tuy chưa nói, nhưng anh ấy có biết hay không, em cũng không hiểu."
Theo như cá tính mọi chuyện đều phải quản của anh, nếu biết, e là anh lập tức bay tới "giam kín" cô lại !
Nhưng mà, ở tòa soạn anh cũng có cơ sở ngầm, không có khả năng không nói cho anh chuyện này! Rốt cuộc là anh biết, hay là không biết? Anh hoàn toàn không có phản ứng, khiến cô không khỏi nôn nóng sốt ruột.
"Nhưng ..." Vân Nhu cảm thấy, em gái cô lúc này rút lui, quả thật hơi đáng tiếc một chút!
"Chị hai, em rất muốn người đàn ông này, nhưng em cũng muốn những chuyện khác, em nghĩ muốn trở thành một phóng viên xuất sắc, không muốn mỗi ngày đều phải ở nhà, chờ anh ấy về, bản thân em cũng có chuyện muốn làm."
"Cho nên, em quyết định bỏ qua đoạn tình cảm này?"
"Chưa nói tới bỏ qua, em vẫn yêu anh ấy. Nhưng, chuyện yêu anh ấy và thực hiện giấc mộng cũng không mâu thuẫn nhau, có lẽ được đi ra ngoài một lần, em sẽ càng trưởng thành hơn. Tuy rằng em rất không muốn thừa nhận, nhưng với tính cách của em, cho dù có quen ai đi nữa, đều khó có khả năng được hạnh phúc, ra nước ngoài du học, có lẽ trong sinh hoạt khó khăn sẽ mài giũa em biết khôn khéo hơn một chút."
Cô buông bút, ngẩng đầu lên, mang theo mỉm cười, đối mặt với sự thật mình đã trưởng thành hơn.
"Trước kia, em luôn muốn cả thế giới phải thay đổi để phù hợp với em. Nhưng giờ đây, em đã hiểu thế giới không có khả năng vì em mà thay đổi, nếu em nghĩ muốn thay đổi hiện trạng, nhất định phải thay đổi bản thân trước."
"Nhưng mà, thời gian những bốn năm lận!" Bốn năm, nói không chính xác sẽ có thay đổi bao lớn.
"Bốn năm thôi mà, sợ cái gì?" Cô đã nghĩ, đã nhìn thông suốt rồi.
Vân Nhu cúi đầu suy nghĩ. "Được rồi! Chị chúc mừng cho em, em có can đảm và chí hướng mà chị không có được. Em và chị, chúng ta cùng nhau cố lên."
Đường dây điện thoại riêng trong văn phòng Vệ Triển Dực vang lên, đưa anh từ trong trầm tư tỉnh lại.
Mấy ngày nay, anh đang chờ đợi, chờ đợi một tin tức mấu chốt.
"Vệ tiên sinh, tôi là tổng biên tập Đường của tòa soạn Siêu cấp nhật báo."
"Chào anh." Anh vốn định khách sáo vài câu, nhưng miệng so với đầu càng nóng vội hơn, trực tiếp hỏi ra miệng: “Biểu hiện của cô ấy như thế nào?"
"Thậm chí còn tốt hơn nhiều so với chúng ta mong đợi, có thể tuyển được một nhân tài như vậy, giám đốc của chúng tôi cực kỳ cao hứng." Tổng biên tập Đường cũng thật hưng phấn. "Cảm ơn anh giúp chúng tôi tìm được một ứng cử tốt, đã vậy còn không công được làm một loạt phỏng vấn về ngài, thật sự là ngượng ngùng! Bất quá, chúng tôi tin tưởng, sau khi du học về, cô ấy nhất định là một nhân tài xuất sắc!"
Tuy rằng đã sớm dự đoán được Tinh Diễm sẽ cố gắng dốc toàn lực dự thi, nhưng khi nghe được tin cô trúng tuyển, anh vừa vui lại vừa buồn.
Vui vì cô ấy có thể hoàn thành giấc mơ của mình, buồn vì anh sẽ xa cô những bốn năm trời...
"Cô ấy đồng ý rồi sao?" Anh nghe thấy giọng nói của mình vẫn giữ được tiết tấu nhẹ nhàng như cũ.
"Hầu như đồng ý ngay lập tức, ngay cả hợp đồng cũng đều ký ổn thỏa rồi."
"Được rồi, cứ như vậy." Anh dừng một chút. "Đúng rồi, đừng để cô ấy biết tôi đề nghị tên cô ấy ngay từ đầu."
"Tôi biết, phụ nữ là người hay thích nghĩ ngợi lung tung, đúng không? Tôi sẽ không nói."
Sau khi cúp điện thoại, Vệ Triển Dực quay lại ngồi trên ghế da.
Ngoài cửa sổ, mưa bay ào ào, có vài phần mùi vị thê lương, lạnh lẽo.
Sau khi cô đi khỏi Đài Loan, thì nơi này sẽ càng lạnh hơn, không thể cùng cô hít thở chung bầu không khí, không thể cùng cô đạp chân trên cùng mảnh đất, ý nghĩ này khiến anh hoảng hốt.
Nhưng, cô là người phụ nữ anh để ý, cô không muốn là người đứng sau lưng anh, cuộc sống của cô hướng tới nơi đầu sóng ngọn gió, cô có lý tưởng, có mục tiêu, anh không thể ngăn cản.
Hoặc là nên nói như vầy, trong tiềm thức, cho tới bây giờ anh cũng không nghĩ sẽ ngăn cản cô. Bằng không, anh làm sao giải thích được, vì sao anh lại đề cử Tinh Diễm tham gia cuộc thi của Siêu cấp nhật báo, thậm chí bản thân tình nguyện để họ viết bài về mình?
Tuy rằng anh mới là chim ưng, nhưng lúc này muốn vỗ cánh bay cao, dường như là pháo cỡ nhỏ Tinh Diễm...
Đường dây điện thoại riêng lại vang lên lần nữa, bây giờ là giọng nói của ba Đinh.
"Tinh Diễm muốn đi du học ở Mỹ , nghe nói là do Siêu cấp nhật báo tài trợ tất cả chi phí, làm sao bây giờ?"
"Thầy, thầy có nhớ đã đồng ý cho em thời gian sáu năm từ từ tìm hiểu và qua lại với Tinh Diễm không?"
"Thầy nhớ, nhưng mà..."
"Chuyện này sẽ được giải quyết thỏa đáng, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của em, thầy đừng lo lắng."
Anh trấn an vài câu với ba Đinh, sau đó gác điện thoại lại tiếp tục trầm tư.
Không lâu, Vệ Chinh Hải giống con báo săn, im hơi lặng tiếng đi đến.
"Ai gọi điện thoại tới?" Nhìn bộ dáng anh mình mất hồn mất vía, cậu ta hỏi.
Vệ Triển Dực kể sơ sơ, anh không cần ai khuyên bảo, chỉ là hai anh em chưa bao giờ giữ bí mật với nhau.
"Anh cả,anh không lo sợ dù chỉ một chút khi để cô ấy xuất ngoại du học, rồi sẽ có tầm nhìn rộng, có nhiều lựa chọn, sẽ quên anh?"
Vệ Triển Dực lắc đầu, khóe môi có một chút cười kiên định.
"Anh cũng thật có tự tin." Vệ Chinh Hải tự hỏi mình làm không được.
"Dạo một vòng quanh thế giới, tầm nhìn sẽ rộng hơn, điều này anh đồng ý. Nhưng nhiều lựa chọn, anh không cho là đúng."
"Em không hiểu." Cậu ngồi xuống đàng hoàng tử tế, lãnh giáo.
"Có người trời sinh nhất định ở cùng nhau. Có lẽ để cô ấy đi một vòng thế giới, cuối cùng lại phát hiện, người mà cô ấy muốn nhất vẫn đứng nguyên tại chổ đợi chờ, khi phát hiện ra cô ấy sẽ trở lại. Cho dù không trở lại, cô ấy cũng sẽ thờ ơ với các lựa chọn bên ngoài, bởi vậy những lựa chọn này đối với cô ấy mà nói, hết thảy không tồn tại."
Vệ Chinh Hải nghe được phục sát đất. "Này... Này thật sự rất có triết lý."
"Anh biết là tốt rồi, em không cần biết."
"Vậy vì sao dáng vẻ của anh trông vẫn ấm ức?"
"Anh sợ thật khổ cực khi nhớ cô ấy."
Vệ Chinh Hải nháy một mắt. "Hay là chịu thiệt tìm một người thứ hai?"
"Không." Anh sẽ không chấp nhận ai khác ngoài, nhưng là... "Anh sợ một mình khó ngủ."
Điều này đúng, khổ sở nhất là khi thưng nhớ một ai.
Tinh Diễm không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy người đã từng không chấp nhận khi cô quyết tâm đi du học, đột nhiên thay đổi giúp cô chuẩn bị hành lý.
Mặc dù cách ngày khai giảng còn hơn nửa năm, nhưng trước hết mọi người phải đến trung tâm siêu cấp nhật báo tại châu Mỹ thực tập, tham gia khóa học ngôn ngữ, thích ứng với môi trường địa phương.
Sắp tới khởi hành, may mắn trước kia tính cô bướng bỉnh, xúc phạm không ít người, có khả năng không tổ chức tiệc đưa tiễn, đêm hôm trước xuất phát, cô mời Vệ Triển Dực ăn cơm.
"Hôm nay sao em tốt vậy, chủ động mời anh ra ngoài ăn cơm!" Nhìn thực đơn món ăn Pháp giá cao ngất, anh nói từ tốn.
"Tiếp theo chúng ta sẽ đi quán bar của khách sạn, uống chút rượu trợ hứng." Cô xem lại bản ghi chép, nhẹ giọng thì thầm.
"Lãng mạn vậy?"
"Tôi còn dự định đi đến khách sạn năm sao mướn phòng VIP."
Hai mắt anh sáng rực lên. "Anh nghĩ không cần đi quán bar làm gì, chúng ta vào thẳng khách sạn mướn phòng, ở trong phòng uống rượu thích hơn nhiều."
Cô khép lại cuốn sổ, bình tĩnh tươi cười đối mặt với anh.
Không muốn đoán anh biết hoặc không biết, giả ngu hoặc không giả ngu, đêm nay cô quyết định nói rõ ràng hết thảy mọi chuyện!
"Ngày mai tôi sẽ xuất ngoại."
"Thuận buồm xuôi gió."
"Không phải đi du lịch!"
"Anh biết, Siêu cấp nhật báo tài trợ du học trong bốn năm."
Tinh Diễm ngây người một chút, lập tức nghĩ thông suốt nguyên nhân trong đó. "Là ba tôi nói cho anh biết?"
"Có đúng hay không?"
"Anh biết từ khi nào?"
"Không lâu lắm, ngay sau khi em quyết định thì anh biết."
Bỗng nhiên cô hơi tức giận. "Vậy mà anh không có phản ứng gì?" Gạt cô qua một bên, muốn cô đoán tâm của anh sao?
"Em hi vọng anh có phản ứng gì?" Anh cười cười hỏi ngược lại. "Em sẽ vì anh mà ở lại sao?"
Cô như nghẹt thở, nhất thời không biết phải trả lời sao nữa.
Sau bữa tối, Vệ Triển Dực đến khách sạn tiến lại quầy tiếp tân kiểm tra, rồi lấy chìa khóa phòng.
"Là em nói với anh, em có hoài bão, không thể thoả mãn với chuyện trở thành người đứng sau của anh." Anh đưa cô vào phòng. "Anh chỉ là nỗ lực biểu hiện phong độ, thực hiện hoài bão của em mà thôi."
Anh lịch sự rót hai ly rượu, một ly cho cô, một ly cho bản thân.
Đúng là cô có nói qua như vậy. Nhưng anh cũng không phản ứng gì, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng phái nữ của cô.
Chẳng lẽ anh không thể biểu hiện ra một chút kinh ngạc, một chút thất bại, một chút khó chịu hay một chút thất vọng, toàn bộ đều chỉ cần một chút là tốt rồi! Cô giận dỗi cầm ly rượu Whisky lên đổ vào trong miệng.
"Một mình em ở nước ngoài phải cẩn thận, ở nước Mỹ cũng có chi nhánh cơ cấu của tập đoàn Dực Hải, nếu có khó khăn gì, có thể đến đấy nhờ giúp đỡ."
"Không cần." Cô nói lúng búng trong miệng từ chối. "Mấy ngày nay gia đình tôi hết sức giúp tôi tìm rất nhiều người ở nước Mĩ quốc 'ngộ nhỡ phát sinh vấn đề gì, có thể tìm đến người này, người nọ' ."
Vệ Triển Dực nhì cô chăm chú, nhẹ nhàng chậm chạp hỏi: "Vì sao em lại tức giận?"
Nét mặt của cô hơi mất tự nhiên."Không có!"
"Em giận anh không giữ em lại?"
"Đi Mỹ là quyền của tôi, không nói cho anh biết cũng là quyền tự do của tôi, anh là gì của tôi mà tôi cần phải báo lại với anh? Tôi cũng không là gì của anh, thì anh cần chi muốn giữ tôi lại? Tôi... Ưm."
Môi của anh nóng bỏng chặn lại lời nói của cô.
Cô mơ màng nghĩ, có lẽ là do tính nổi loạn của thiếu nữ ôm ấp tình cảm, tóm lại, cô muốn đêm hôm trước ngày cô đi, cùng anh triền miên một đêm. Bọn họ không phải người yêu, bọn họ cũng không trao đổi số điện thoại di động, nhưng việc này không tổn hao gì khi cô muốn giữ lại một chút kỷ niệm trong tâm trí.
Sắp phải chia tay, nên tình cảm bọn họ thật mãnh liệt, cô kéo mở cổ áo anh, mà anh thì gần như mở hết các cúc áo sơ mi của cô rồi.
Cô vụng về nhảy lên trên người anh, hai chân kẹp chặt vòng hông tinh tráng của anh, anh đẩy cô lên giường. Chỉ có một buổi tối nay, tiếp theo đó là bốn năm không gặp, bọn họ cũng không muốn từ từ.
"Em thích dạng hình thức nào?" Anh cắn môi dưới của cô hỏi.
"Cái gì là cái dạng gì?" Giữa nụ hôn, cô khó khăn gian khổ hỏi.
"Thô lỗ hay là dịu dàng? Điên cuồng hay là bình tĩnh? Từ từ sẽ đến hay là tranh thủ thời gian?"
"Em muốn tình cảm mãnh liệt, cuồng dã, liên tục cả một đêm." Bọn họ tách môi ra, cô tham lam kêu lên.
"Tiểu thư, em vẫn còn là trinh nữ đấy! Khiêm tốn một chút sẽ tốt hơn!" Anh nín cười nhắc nhở cô.
"Trinh nữ hay ảo tưởng mới nguy hiểm." Cô nháy mắt. "Anh cho là tất cả con gái đều hay ảo tưởng, nằm trên giường trắng như tuyết, lẳng lặng chờ đàn ông đè lên người phát tiết sao?"
Anh không thể trả lời, bởi vì anh đang dùng đôi môi khám phá những nơi nhạy cảm của cô mà ngay cả chính cô cũng không biết.
"Cho dù là trinh nữ, tưởng tượng đến tình dục với một đàn ông cũng nhất định là cuồng dã không kềm chế được, không bao giờ quên."
"Tiểu thư, đừng nói mấy lời cao siêu đó nữa." Anh ngờ rằng cô là vì khẩn trương quá độ mới khiến cho nói nhiều. "Em nên nói bye bye với kiếp sống trinh nữ đi!"
Anh định vị, nhẹ nhàng chậm chạp tiến vào trong thân thể cô. . .
Một đêm này, thân thể bọn họ còn thật nhiều bí mật, chờ đợi đối phương thăm dò, thời gian trôi qua từng phút từng giây...
Chuông điện thoại reo liên tục.
Cô dụi mắt, nhấn phím nhận cuộc gọi.
"Tinh Diễm, em đang ở đâu? Em không về sẽ trễ giờ lên máy bay đấy! Mau mau về nhà đi!"
Cô gãi gãi đầu, phát hiện toàn thân đau nhức. “Vâng, em lập tức về nhà."
May mắn cô có dự kiến trước, biết sẽ cùng Vệ Triển Dực hoan ái một đêm, nhất định sẽ bị kéo rách quần áo, cho nên chuẩn bị một bộ dự phòng trước.
Cô ngồi dậy, nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đã mở to mắt, lười nhác nhìn cô lộ ra trọn vẹn bộ dáng.
"Em có muốn một lần nữa không?" Ngay cả khi rời giường giọng nói khàn khàn cũng gợi cảm như vậy.
Cô nhoẽn miệng mỉm cười, đáp án là. . . Một cước đá anh xuống giường.
"Dậy mau, thời gian không đủ rồi." Cô cầm túi nhỏ lên, phóng đến phòng tắm, nhanh chóng tắm nước nóng, sau đó dùng khăn lông lau khô người rồi đi ra.
Vệ Triển Dực đã mặc áo khoác, đứng cạnh cửa sổ nuốt mây nhả khói (ý nói anh đang hút thuốc lá).
"Em phải đi rồi!" Cô nhìn anh, không dưng cảm xúc đột nhiên xông lên.
Tuy rằng họ không phải là người yêu, nhưng họ yêu đối phương; tuy rằng không hứa hẹn lẫn nhau, nhưng muốn nói "Gặp lại" cũng không dễ dàng.
"Anh còn tưởng rằng thể lực của anh bền bỉ cùng kích cỡ XXL( tức size to), còn có sức lực mười phần chạy bằng điện motor, có thể thay đổi quyết định của em." Anh nửa thật nửa giả vờ đùa.
"Anh ngàn vạn đừng bởi vì em 34D, 24, 36 (số đo ba vòng) dáng người tuyệt hảo, phản ứng phóng khoáng to gan, cũng phù hợp tuyệt vời với anh, thì đuổi theo tới nước Mỹ đó." Cô cũng học anh nói đùa.
Sau vài tiếng hi hi ha ha, không khí đột nhiên lắng xuống.
"Anh yêu em." Anh bỗng nhiên dịu dàng nói.
Khói thuốc lượn lờ vờn quanh bốn phía, hơi mông lung, hơi mê huyễn, làm cho người ta hư hư thực thực như ở trong mộng.
Đây là một khắc chia tay sao?
"Em cũng yêu anh." Cô cố nặn ra nụ cười, kết quả chính là khóe môi chỉ nhếch lên mà thôi.
A! Cho dù tình yêu của họ là một chiều, tuy rằng đã nói rõ, nhưng không có hứa hẹn, cũng không có sắp xếp cho tương lai, chia tay sẽ không quá khổ sở, nhưng đến giờ khắc này, đột nhiên cảm thấy thật phiền muộn.
"Tinh Diễm." Anh cúi đầu gọi.
"Chuyện gì?" Lòng của cô phập phồng nảy, liếc mắt nhìn anh.
Anh sẽ yêu cầu cô ở lại sao? Anh sẽ hi vọng cô không đi sao? Anh sẽ gắt gao ôm lấy cô, nói với cô, cho dù dáng vẻ cô ra sao, anh đều sẽ yêu cô cả đời sao? Anh sẽ nói với cô, anh thật sự yêu cô, cho nên cho dù cô hay xúc động lại lỗ mãng, hoặc là dứt khoát núp ở nhà làm một người phụ nữ nhỏ bé dựa vào anh, anh vẫn sẽ yêu cô sao?
Cô nghĩ lung tung, càng nghĩ thì chân càng mềm nhũn, bắt đầu tự hỏi, quyết định của cô có phải vội quá hay không, có phải bởi vì nhất thời xúc động, muốn rời khỏi, cho nên mới lập tức ký tên vào hợp đồng, cô có cần phải hủy vé máy bay trước, sau đó suy nghĩ thêm vài ngày...
Nếu anh mở miệng, cô có thể buông bỏ hết thảy, suy nghĩ lại lần nữa.
Cô nhìn anh chăm chú, ánh mắt so bình thường càng nóng long hơn vài phần.
Bàn tay to xoa nhẹ trên đầu cô, vô cùng thân thiết vuốt vuốt. "Em đi du học đi, thực hiện hoài bão của mình, anh chờ em trở về." Anh nói trầm ổn.
Tinh Diễm ngẩng đầu lên, cảm giác như nước mắt ngưng tụ ở đáy mắt, nhưng cô nỗ lực không để nước mắt trào ra.
Một câu nói của anh làm tiêu tan tất cả do dự của cô.
"Em biết, anh cũng xử lý công chuyện của anh thật tốt, quăng chuyện báo thù ra sau đầu, tiếp tục cuộc sống của mình." Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, nhấc túi hành lý lên. "Gặp lại."
Anh nhắm chặt mắt. "Gặp lại."
Cô đi vài bước về phía cửa, bỗng nhiên dừng lại. "Đúng rồi, em đem mọi chuyện anh kể với em, viết thành một bài thật dài." Cô thử mỉm cười, nhưng nước ướt đẫm lông mi. “Gần như là một bộ tiểu thuyết có độ dài vừa phải."
"Tập san đăng ở tạp chí Lốc xoáy, có phải của em không?" Anh giả vờ như không nghe ra giọng nói ướt sũng nước mắt của cô.
"Không phải." Cô cũng không quay đầu. "Sau khi hoàn tất em đọc lại, phát hiện nó không đủ trung lập, không đủ khách quan, từ đầu tới đuôi đều tràn ngập cảm giác không đành lòng và đầy căm phẫn của em."
"Vậy à." Anh thật may mắn, cô cảm động lây vì anh.
"Cho nên rốt cục em đã hiểu, anh nói không sai." Cô dừng một chút, rốt cục thừa nhận, sau khi cô trở thành người phụ nữ của anh. "Cái em cảm thấy cảm giác hứng thú thật sự chính là anh, không phải là cuộc phỏng vấn anh."
Dứt lời, cô nhanh nhẹn rời đi.
Trong vườn đào ở sân bay quốc tế, người một nhà đang vây quanh cô gái nhỏ mạnh mẽ nói lời tạm biệt.
"Mang theo hộ chiếu chưa?"
"Có rồi."
"Vé máy bay có chưa?"
"Ở trong này."
"Ảnh chụp mẹ con có mang theo chưa?"
"Có mang theo."
"Còn ảnh chụp gia đình chúng ta nữa?"
"Có rồi." Tinh Diễm nhìn đồng hồ tay một chút. "Con sắp chuẩn bị qua cửa, lên máy bay rồi."
"Hu hu... Tinh Diễm, trong lòng ba con vẫn là cô gái nhỏ lung lay thoáng động vừa học bước đi! Thế nào chỉ chớp mắt lại đến nước Mỹ?" Ba cô mặt ủ mày ê nói. "Trước khi ra cửa, ba có thắp hương kêu mẹ con đừng quên bay theo đến nước Mỹ, nhìn xem con có được tốt hay không..."
"Ba, ba đừng dông dài nữa." Nghê Hoa nhìn em gái mắt trợn trắng, dường như muốn vọt vào cửa ngay lập tức, cô ấy liền khuyên ông. "Có thể thực hiện được hoài bão không phải rất tuyệt sao? Chẳng lẽ ba hi vọng em ấy ngây ngây ngốc ngốc qua cả đời?"
"Đúng là ba hi vọng em con có thể thực hiện giấc mộng, nhưng không muốn em con đi tới Mỹ!" Ba cô than thở.
Nghê Hoa tỏ ý, kêu ba cô mấy ngày nay theo giúp cô làm việc riêng tư cho đại minh tinh.
"Người tiếp theo."
Vân Nhu đi lên phía trước. “Phải chiếu cố bản thân mình thật tốt, ở bên ngoài không thể so như ở nhà, sau này em vất vả rồi."
Tinh Diễm gật gật đầu, ánh mắt nhịn không được hướng về phía cửa ra vào.
"Chờ mong ai sẽ tới đây sao?" Vân Nhu nhỏ giọng hỏi.
"Không, em phải vào trong rồi, sau khi đến nơi sẽ liên lạc với mọi người." Cô cầm lấy hành lý tùy thân, qua cửa kiểm tra.
Phía sau ba cô vẫn còn dậm chân.
"Nuôi con lớn như vậy, một phát liền bay đến nước Mỹ, nói đi là đi cũng không quay đầu liếc nhìn ba nữa..."
Vệ Triển Dực đứng ở bãi đất phụ cận sân bay, nhìn chiếc máy bay khổng lồ.
Nó sắp mang đi người phụ nữ mà anh yêu thương, đi thực hiện giấc mộng của cô.
Cô có ước mơ của cô, còn anh nguyện ý thành toàn mỗi một ước mơ đó.
Máy bay lung lay thoáng động, trượt đến trước đường băng rồi định vị, chuẩn bị cất cánh nhằm phía trời xanh mây trắng. Cô đi lần này, chính là bốn năm không gặp, bốn năm gối đầu ngủ một mình. Buông tay để cô bay đi, thật sự rất khó khăn! Một chút cũng không giống như khi anh ung dung nói. Nhưng mà, yêu chính là thành toàn ước mơ của đối phương, làm người yêu hạnh phúc, buông tay người mình yêu đi cũng hạnh phúc. Anh sẽ đợi đến ngày cô trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...